Trò Chơi Săn Tim

Chương 2-2: Gặp lại

Chỉ một thoáng thất thần, Trần Thứ đã bị Đoạn Thành Tài kéo vào phòng riêng trong Club, trước khi vào cửa, không biết nhớ ra chuyện gì mà người này còn thì thầm cảnh cáo: “Ghim vào đầu giùm cái, từ nay ở ngoài không được gọi cái tên Đoạn Thành Tài, quê thí mẹ, ở đây phải gọi tôi là Kevin, Kevin~ Nhớ chưa!”

Tuy đạo đức lối sống của Đoạn Thành Tài không được ngay thẳng lắm, nhưng cậu ta không phải kẻ xấu tính, vì đi tìm Trần Thứ mà giờ cũng vào phòng trễ, lúc này trong phòng đã ê hề tiếp viên nam, liếc sơ sơ, trai trẻ xếp thành hàng, này thì thư sinh Hàn Quốc, này thì nam tính cơ bắp, loại nào cũng có.

Phần lớn những người này là học sinh đi làm bán thời gian, có hai người thậm chí còn là sinh viên trường nghệ thuật, không cần chải chuốt nhiều, thanh xuân chính là lớp trang điểm xinh đẹp nhất.

Đoạn Thành Tài ỷ mình mặt dày, cố tình chen chân vào giữa đội, một hàng vốn chỉ đứng được tám người giờ bị chèn thành chín, chỗ đứng đã chật thì chớ, lại còn đứng ngay bên cạnh một ông anh nam tính cơ bắp cuồn cuộn, người này lườm Đoạn Thành Tài cháy mặt, nhưng trước mặt khách chỉ có thể chửi bằng tone giọng thì thầm: “Má mày có biết xấu hổ là gì không, ra đằng sau xếp hàng!”

Đoạn Thành Tài bỏ ngoài tai tất cả, điềm nhiên chỉnh trang lại quần áo, đùa nhau à, đứng sau lỡ khách không thấy thì sao? Ngu mới ra sau mà đứng!

Đoạn Thành Tài không hề nhận ra Trần Thứ đã lặng lẽ thoát ly khỏi phạm vi khống chế, một mình đứng ở góc chết hàng cuối cùng, hai tay đút túi, im lặng dựa vào tường, thân hình bị bóng tối bao phủ, không nhìn kỹ chẳng ai phát hiện ra.

Đối diện Trần Thứ là cửa sổ sát đất hình vòm, đứng nơi này có thể quan sát toàn bộ trung tâm thành phố, cao ốc mọc lên san sát, đèn neon chói lóa hơn sao trời, người bên dưới chật vật trú mưa, người trên cao sống say chết mộng.

Một loạt sofa da thật sắp thành hình cung trước cửa sổ, trên đó ngồi bảy tám cậu ấm cô chiêu, chỉ có vài người đi cùng bạn, số còn lại ngồi một mình, đây là lý do bọn họ gọi thêm tiếp viên nam ——

Chưa hẳn bọn họ cần người để qua đêm, đôi khi chỉ là muốn thêm vui thêm náo nhiệt, lại nói những người ngồi đây không giàu thì cũng sang, cụng một hai ly rượu là đã được boa cho không ít, bởi vậy tiếp viên trong phòng ai cũng niềm nở đon đả, đá lông nheo đánh mắt loạn xà ngầu.

Ngồi giữa ghế sofa là một cậu ấm miệng cắp điếu thuốc trông có vẻ lông bông, nhưng nhìn khí thế là biết không dễ chọc, cậu ta liếc nhìn đám tiếp viên bằng ánh mắt bắt bẻ, cau mày, cuối cùng chọn đại mấy người:

“Số 2, số 3, số 5, số 7, số 8, còn lại ra ngoài.”

Trai cơ bắp rời đi trong tiếc nuối, Kevin giữ ghế thành công.

Những người bị loại chỉ đành giấu đi sự ghen tị thất vọng bằng những cái gục đầu, quay người bước đều ra khỏi phòng, đi ngang qua Đoạn Thành Tài đang vênh vênh tự đắc, trai cơ bắp không biết vô tình hay cố ý mà âm thầm húc mạnh một cái, làm Đoạn Thành Tài không đứng vững, miệng la hoảng lên, mặt hướng xuống sàn, tay cào loạn xạ, kéo số 2, 3, 5, 7 bên cạnh cũng té liểng xiểng theo mình như những con bài domino.

Đám con ông cháu cha không ngờ được chuyện này, đồng loạt ngơ ra một giây, rồi không biết cô cậu nào hoàn hồn trước, tự nhiên phì cười, tiếng cười như lây nhiễm, cả đám cười ngặt nghẽo.

Mấy tiếp viên nam kia đỏ mặt xấu hổ lồm cồm bò dậy, hung hăng liếc xéo Đoạn Thành Tài; Đoạn Thành Tài thì xoa mông nhe răng trợn mắt, tìm xem tên cơ bắp mới húc mình chạy đâu, nhưng người này đã chuồn lẹ từ lâu, đến còn bóng còn không có.

Cậu ấm không dễ chọc ngồi giữa là người duy nhất không cười, cậu ta búng rơi tàn thuốc, đột nhiên hất hàm nhìn về phía Đoạn Thành Tài, thình lình hỏi:

“Ê, chú em số mấy?”

Hai mắt Đoạn Thành Tài sáng choang, hấp tấp chạy tới: “Cậu ba Trang, em số 8, gọi em Kevin là được rồi ~”

Trang Nhất Phàm không nhịn nói: “Ai hỏi mà thưa.”

Cậu ta đẩy mặt Đoạn Thành Tài sang một bên, dùng điếu thuốc còn đang cháy dở để chỉ trỏ, vừa vặn chỉ trúng Trần Thứ đang chuẩn bị ra ngoài cùng những tiếp viên kia, giọng Trang Nhất Phàm không to không nhỏ, vừa đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy:

“Chú em mặc đồ đen kia, qua đây.”

Không gian chợt im ắng tới mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, vô số con mắt thoắt cái nhìn sang, cũng lúc này, mọi người mới phát hiện trong đội tiếp viên nam mới nãy có lẫn một viên “ngọc trai”, vừa nãy Trần Thứ không đứng chung với đoàn người nên không ai để ý, giờ có người khác làm nền, nhìn cậu như hạc giữa bầy gà, cao gầy rắn rỏi, thanh tú sắc bén như nhành trúc, dù chưa thấy mặt, nhưng người tinh mắt thì chỉ nhìn bóng lưng thôi đã đoán được đây ắt hẳn là một anh chàng hoàn hảo.

Trần Thứ vừa nghe thấy giọng Trang Nhất Phàm thì tim như bị bóp chặt một giây, phảng phất về lại bờ sông lạnh lẽo trong cái đêm tuyệt vọng ấy, bị ném xuống nước rồi lại bị kéo lên, liên tiếp liên tiếp, cảm giác ngột thở quẩn quanh như bóng với hình, buốt giá đến mức xương cốt đều run rẩy.

Trang Nhất Phàm thấy cậu không có phản ứng thì cau mày chậc một tiếng, ra chiều không kiên nhẫn: “Tao bảo quay mặt qua đây, không nghe thấy à?”

“......”

Trần Thứ đành phải dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trang Nhất Phàm, khi khuôn mặt cậu lộ rõ dưới ánh đèn, bốn bề chỉ còn yên lặng.

Tiếp viên nam làm việc trong Club cao cấp hiển nhiên là ai ai cũng trẻ, thậm chí phần lớn là những cậu sinh viên vừa tròn tuổi 20, khuôn mặt ngây ngô non nớt, nhưng cũng vì quá trẻ tuổi nên hay xốc nổi và thiếu sự trải đời, cả người đầy mùi son phấn nước hoa, như một vũng nước nông dưới ánh sáng mặt trời, chỉ cần nhìn thoáng là thấy hết, không thể khơi gợi ham muốn được khám phá.

Trần Thứ cũng trẻ, nhưng cậu sống lâu hơn người khác một kiếp đời, kiếp trước cậu từng theo Trang Nhất Hàn ngắm đủ loại phù hoa, từng mở mang sự nghiệp, từng quấy đảo sóng gió chốn thương trường, hơn người khác cả chục năm lắng đọng, cảm giác mâu thuẫn giao thoa giữa ngây thơ và thành thục khiến cậu trở nên bắt mắt vô cùng.

Tĩnh lặng hơn sông băng, mịt mờ hơn đêm tối.

Công việc nhà nông vất vả khi bé trả lại cho cậu một thân thể cường tráng, tuy không quá cơ này múi nọ, nhưng cũng không đến nỗi nheo nhóc gầy còm như mấy cậu sinh viên bên cạnh, lại thêm khuôn mặt trời ban ấy, nhìn từ trên xuống dưới, mười điểm, nhìn từ dưới lên trên, vẫn mười điểm, không ít người ngồi đây nhìn cậu bằng đôi mắt sáng rỡ.

Bánh kẹo thì ngọt ngào đấy, nhưng một ly rượu đỏ thơm lừng đậm đà với bọn họ cũng là sức hút chí mạng, so với Trần Thứ, những chàng sinh viên trẻ tuổi kia hình như có chút lu mờ.

“Chậc, vẫn là cậu ba Trang có mắt nhìn người nhất, mấy anh em ở đây tí nữa thì nhìn lầm.”

Không biết ai ngồi bên đột nhiên tâng bốc một câu, làm khóe mắt Trang Nhất Phàm giương lên vì tự đắc, tự cậu ta cũng thấy người này rất được, không ngờ trong Club còn có người mười điểm xuất sắc như thế, cần mặt có mặt, cần dáng có dáng, cần khí chất có khí chất, debut làm sao này sao nọ cũng không thành vấn đề.

Ai cũng tưởng Trang Nhất Phàm sẽ giữ Trần Thứ lại cho mình, dù sao cậu ta cũng có tiếng là không kiêng chay mặn, nhưng Trang Nhất Phàm lại dập tắt điếu thuốc ném vào trong ly rượu, bất ngờ hất hàm ra hiệu cho Trần Thứ vào phòng nghỉ bên trái, giọng thông báo:

“Người ngợm cũng ra gì đấy, ở lại luôn đi, bạn của anh đang xỉn nằm ở trỏng, lát nữa chú em mang ảnh về khách sạn nghỉ ngơi, chăm sóc cho tốt vào đấy.”

“Tõmm ——”

Câu nói này như một viên sỏi ném vào mặt hồ tĩnh, lập tức dấy lên những gợn sóng lăn tăn, cả đám trố mắt nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều là sự kinh ngạc.

Bởi vì, người đang nằm trong phòng nghỉ kia không ai khác chính là cậu cả nhà họ Trang, Trang Nhất Hàn.