Chương 1
Ngày 12 tháng 5 năm 1981.
Dịch Nam – một cô nàng vốn lả lơi trong thôn, bởi vì bám vào được một người họ hàng làm quan ở thủ đô, đã đề nghị từ hôn với con trai của trưởng thôn là Lý Thành.
Lý Thành bởi vì cảm xúc mất khống chế nên đã có hành vì quá khích, bị một con em quân nhân ở thủ độ phụ trách về đây đón Dịch Nam lấy tội lưu manh mà bắt trói, đưa đến đồn công an.
Một nam công an vỗ nhẹ cô gái đang co ro trong góc: “Đồng chí, dậy đi!”
Dịch Nam từ từ mở mắt, khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang mặc một bộ đồng phục công an kiểu cũ chỉ thấy trong các phim truyền hình niên đại, cô không khỏi sửng sốt.
Một người phụ nữ mặc áo tang vải thô chạy tới ôm lấy cô: "Nam Nam! Con không sao là tốt rồi!"
Dịch Nam đẩy bà ấy ra, kỳ quái hỏi: “Bà là ai?”
Người phụ nữ sờ sờ trán cô: "Đứa nhỏ này bị sợ đến váng đầu rồi, mẹ là mẹ của con này!"
Nam công an sốt ruột nói: “Được rồi, đi đi, đồng chí quân nhân ở ngoài cửa đã đợi rất lâu rồi đấy.”
Người phụ nữ kia gật đầu đáp vâng, rồi túm lấy Dịch Nam, đi theo đồng chí công an ra ngoài cổng.
Cô gái này là khách quen của đồn công an bọn họ, bởi vì cô mà đã có biết bao vụ ẩu đả, lăng mạ, chửi bới, đến nỗi hồ sơ ghi lại cũng đã nhét đầy cả một tập công văn rồi.
Người công an đè nén sự ghét bỏ trong lòng, nghiêm túc nói: "Đồng chí Dịch Nam, tôi hy vọng là sau khi đến thủ đô, đồng chí có thể sửa đổi hành vi của mình, trở thành một đồng chí tốt, biết an phận thủ thường."
Thấy Dịch Nam hồi lâu không có phản ứng, người phụ nữ trung niên mới vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, ngài cứ yên tâm."
Nam công an thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Một chiếc xe jeep màu xanh lục đậu trên con đường đất trước đồn công an, Hạ Vân Đình đang dựa vào cửa xe, phiền muộn mà dùng mũi chân khẩy khẩy đất đá trên mặt đất.
Anh chưa bao giờ xấu hổ đến thế!
Anh được Chính ủy Lăng phái đi đón Dịch Nam - con gái một người bạn cũ của ông ấy. Vừa đến cổng, anh đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng hét của cô gái, mới vọt vào để cứu cô gái bị ức hϊếp.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái tràn đầy nước mắt, túm lấy tay áo anh, vô cùng đáng thương mà lên án hành vi ức hϊếp mình của đối phương. Bộ dạng yếu đuối thê thảm của cô ấy khiến anh không hề nghi ngờ gì mà tin tưởng luôn.
Sau khi nghe được chân tướng, Hạ Vân Đình thật sự hận không thể tìm được một cái hố mà chui luôn xuống đất cho rồi.
Chẳng trách trên đường đưa Lý Thành đến đồn công an, mấy bà mấy thím ngồi ở đầu thôn lại châu đầu ghé tai thì thầm với nhau điều gì đó, còn nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ lạ nữa chứ. Hóa ra là bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần rồi, lại còn cho rằng anh cũng là một trong số những người theo đuổi mà cái người lả lơi kia dụ đến.
“Đồng chí Hạ, anh có thể đưa người đi rồi.”
Viên công an nhìn người đàn ông mặc quân phục có vẻ ngoài xuất chúng, ưu tú hơn đám thanh niên trong thôn không biết bao nhiêu lần kia, lại nghĩ đến chuyện mấy năm qua, Dịch Nam đã trêu ghẹo đám thanh niên ưu tú trong thôn ra sao, anh ta mới thấp giọng nhắc nhở: “Đồng chí Hạ à, sắc đẹp dễ khiến người ta nhầm lẫn lắm, anh phải cẩn thận đấy.”
Hạ Vân Đình trịnh trọng gật đầu, khí phách mà nói: "Yên tâm, tuyệt đối không có chuyện đó đâu."