Huynh Trưởng Không Tốt

Chương 25: Hôn

Bùi Ki. Là hắn.

Người nàng hôn trong hoàng hôn hôm ấy, không phải Đậu Yến Bình, mà là hắn.

Như thanh kiếm treo trên đầu bấy lâu chợt rơi xuống, vô số suy nghĩ ùa về cùng lúc, muốn nghĩ lại, nhưng đầu óc chỉ còn trống rỗng, Tô Anh đứng đờ ra đó.

Muốn gọi, nhưng không thốt được lời nào, muốn chạy trốn, nhưng biết không thể. Từ khoảng cách không xa không gần, nàng thấy gương mặt trầm mặc của Bùi Ki, hắn đang chờ, chờ nàng tiến lên, chờ nàng thanh toán món nợ từ hai năm trước, tính toán cho rõ từng khoản.

Dài ngắn thất thường, nhanh chậm bất định, Bùi Ki nghe rõ hơi thở của Tô Anh. Nàng đang rất căng thẳng, khiến hơi thở của hắn cũng theo đó mà gấp rồi chậm, chậm rồi nhanh. Dường như hắn luôn dễ dàng bị nàng làm rối loạn, tìm về nguyên do, tất cả chỉ vì buổi hoàng hôn ấy, vì nụ hôn không nên xảy ra, và không nên dừng lại ở đó.

Tâm ma của hắn. Khi nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, khi hắn vô số lần giằng xé, vứt bỏ nguyên tắc để đến nơi hẹn, rồi phát hiện người nàng muốn không phải hắn, đã điên cuồng nổi dậy. Hắn luôn kiểm soát được mọi thứ trong đời, chưa từng bị cám dỗ, thất bại, thất vọng, đều bắt nguồn từ nữ nhân khinh bạc mà hắn có thể nhìn thấu này.

Tâm ma khó phá. Nhưng mọi vấn đề đều có đáp án, hắn sẽ tìm ra đáp án của mình.

Bóng người xa xa khẽ động, nàng di chuyển, từng bước tiến về phía hắn. Bùi Ki lặng lẽ chờ đợi.

-----

Tô Anh từng bước tiến lên, ngàn vạn lời nói, chỉ còn một câu. Tại sao, lại là hắn?

Trong cuộc đời vá víu của nàng, hiếm khi có những tham vọng, từ lúc nhìn qua rèm thấy hắn an ủi Bùi Tắc, đến khi rời khỏi phủ Bùi, rồi gặp lại, suốt thời gian dài ấy lòng kính sợ và ngưỡng mộ của nàng với hắn chưa từng thay đổi, những tiếng "a huynh" nàng gọi, vừa là toan tính, vừa là chân tình.

Hắn là khác biệt. Ngay cả với Đậu Yến Bình, nàng cũng chưa từng có sự lưu luyến dài lâu đến thế. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là hắn.

Gần hơn, và gần hơn nữa, hắn vẫn không hề cử động, dáng người thấp thoáng trong bóng tối, khiến nàng chợt nảy sinh ý nghĩ ngây thơ, có lẽ mọi chuyện không phải như vậy, có lẽ hắn chỉ giận nàng càn quấy, có lẽ hắn chỉ muốn một lời giải thích, chỉ cần nàng nói rõ, hắn sẽ tha thứ. Ôm lấy tia hy vọng mong manh, nàng run rẩy cất tiếng: "A huynh."

-----

Bùi Ki cau mày thật sâu. Không đúng, đây không phải đáp án hắn muốn.

Không nên gọi a huynh, càng không nên do dự nặng nề như bây giờ. Tất cả nên như buổi hoàng hôn ấy, nàng nhẹ nhàng bước đến, khẽ xoay người trước mặt hắn, bàn tay mềm chạm vai hắn, môi mềm rơi xuống, như cánh hoa, như giấc mộng xuân.

Chứ không phải như hiện tại, đau thương kinh ngạc, gần như phá hủy hết vẻ kiều diễm khắc cốt ghi tâm, không thể quên được của nàng.

"A huynh," nàng vẫn chưa biết lúc này mình sai lầm đến mức nào, nghẹn ngào nói tiếp, "Muội sai rồi, hôm ấy muội nhận nhầm người, muội không nên làm vậy, chỉ xin a huynh khoan dung độ lượng, tha thứ cho muội."

Bùi Ki mở bừng mắt.

Kiên nhẫn trong phút chốc gần như cạn kiệt, hắn chộp lấy nàng, gần như thô bạo ra lệnh: "Gọi ca ca."

Tô Anh lảo đảo, rơi vào lòng hắn. Mùi bưởi chợt nồng đậm tột cùng, mắt hắn trong bóng tối sáng lạ thường, dừng lại trên người nàng bình tĩnh, khiến nàng chợt hiểu ra suy nghĩ của mình vừa rồi thật buồn cười làm sao.

Hắn không cần lời giải thích xin lỗi của nàng, hắn chỉ muốn có được nàng. Hắn chẳng khác gì Lư Nguyên Lễ hay những tên nam nhân nàng quen biết. Nếu hắn là huynh trưởng tốt, thì chỉ với Bùi Tắc, muội muội ruột của hắn, nếu hắn là bậc quân tử độ lượng, thì chỉ với những tiểu thư vọng tộc, những người xứng đôi với địa vị của hắn, chứ không phải với một kẻ đã phá hoại hôn nhân của phụ mẫu hắn, mang đến cho hắn vô số phiền phức ô nhục, một phụ nhân hèn mọn không nơi nương tựa.

Nàng sao dám mơ tưởng làm muội muội của hắn. Dựa vào đâu mà nghĩ chỉ cần giải thích rõ ràng, hắn sẽ bỏ qua cho nàng.

Nàng mạnh mẽ đè nén nỗi đắng cay trong lòng, thuận theo mệnh lệnh của hắn: "Ca ca."

Tim Bùi Ki chợt run lên. Như bị điều gì đó đánh trúng, vừa giận dữ vừa chìm đắm. Không phải như vậy, hôm đó nàng nằm nhẹ nhàng trong lòng hắn, môi mềm cọ vào môi hắn, hơi thở như hương lan. Khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm ấy, hắn chưa từng trải qua cảm giác rung động kỳ lạ như thế, hắn đã ngồi ở cùng một vị trí trong vô số hoàng hôn sau đó, lặp đi lặp lại nếm trải vị đắng kỳ lạ.

Chứ không phải như bây giờ, cứng nhắc khô khan, không một chút yêu thương.

Nàng rõ ràng chỉ đang qua loa. Dù sự qua loa này đủ khiến hơi thở hắn gấp gáp, lòng nóng bừng, nhưng không giống, ngay cả khi đối diện Lư Nguyên Lễ hay Lư Sùng Tín, nàng cũng không cứng đờ, lạnh lẽo thế này, như đang đánh giá kẻ thù sắp giao chiến.

Có lẽ nàng nghĩ, hắn đã muốn có được nàng, thì nàng có thể tùy ý sắp đặt. Bùi Ki chợt buông tay, đứng dậy.

Tô Anh rơi khỏi giường, vịn vào góc giường cứng, thấy bóng Bùi Ki lóe lên ngoài cửa rồi chìm vào bóng tối.

Nhưng nàng không thể để hắn đi, nàng đến đây vì Diệp Nhi, chuyện chính vẫn chưa nói. Vội vàng đuổi theo: "Chờ một chút, Diệp Nhi nàng..."

Bộp, cửa sân đóng sầm trước mặt, trong đêm tối vang lên tiếng ngựa hí, Tô Anh vội kéo cửa ra, Bùi Ki đã thúc ngựa phóng đi, vυ't mất vào xa xa.

Đến lúc này, nỗi sợ hãi mới dâng trào mãnh liệt đến thế, khiến tay chân run rẩy không sao kìm được. Tô Anh nắm chặt tay, chậm rãi thở ra, cố gắng bình tĩnh.

Hóa ra là Bùi Ki. Những nỗi sợ hãi khó hiểu, những do dự không dám mở lời dù đến đường cùng, giờ đây đều có đáp án, hắn muốn nàng, như Lư Nguyên Lễ muốn nàng, chẳng khác gì nhau.

Chẳng có gì là quân tử đoan chính, chẳng có gì là huynh trưởng lòng mang thương xót, tất cả chỉ là ảo tưởng của nàng. Hắn đã không thể cưới nàng, vậy hắn muốn nàng, đơn giản chỉ là ham muốn xá© ŧᏂịŧ.

Đối với kẻ hèn mọn như nàng, cũng chỉ đơn giản có thế.