"Nếu tôi không đi thì sao?" Tô Tiểu Lạc kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi.
Phó Thiếu Đình không nghĩ tới cô thực sự gan lớn như vậy, anh nhíu mày nói: "Tô Triệt mặc dù ăn không ngồi rồi, nhưng thân phận cậu ta căn chính thống, Tô gia cũng không thể nào để cô gả cho cậu ta."
Ồ?
Hóa ra khối băng này cho rằng cô muốn gả vào "hào môn," tìm một cái vé cơm dài hạn?
Thật là xem thường người khác mà!
Tô Tiểu Lạc giận dữ nói: "Vậy thì sao chứ? Chỉ cần lục ca thích tôi, tôi sẽ dỗ ông nội vui vẻ, tôi muốn ở Tô gia bao lâu thì ở bao lâu."
"Tô Tiểu Lạc, cô không có lòng tự trọng sao?" Phó Thiếu Đình nhíu mày, theo nhận thức của anh, con gái đều là phía yếu bị anh nói hai câu liền khóc lóc chạy đi, cho nên lần này anh thậm chí không nói lời nào nặng nề hơn.
“Anh thay vì lãng phí hơi sức ở đây với tôi, không bằng đi thuyết phục ông nội Tô đuổi tôi đi.”
Tô Tiểu Lạc thản nhiên đáp lại, đồng thời lại đưa bàn tay nhỏ ra trước mặt Phó Thiếu Đình: “Mau đưa tiền thưởng đây.”
Phó Thiếu Đình thấy việc khuyên bảo không có kết quả, chỉ đành giao phong thư vào tay cô.
Tô Tiểu Lạc cầm phong thư, ước lượng một chút, cảm thấy bất ngờ vì giúp phá án mà cũng có thể nhận được tiền. Cô thầm nghĩ, có lẽ sau này có thể thường xuyên ghé qua cục cảnh sát để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.
“Cảm ơn nhé!” Tô Tiểu Lạc vui vẻ bỏ phong thư vào túi xách của mình.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, Tô gia không phải nơi cô có thể ở lại lâu dài. Trước khi gây ra họa lớn, tốt nhất cô nên mau chóng rời đi.” Sắc mặt Phó Thiếu Đình trở nên u ám, nhớ lại cảnh Tô Tiểu Lạc và Tô Triệt thân mật trên xe buýt trước đó, đôi mày của anh lập tức nhíu lại.
Cô thực sự nghĩ rằng mình có thể trèo cao vào Tô gia sao?
Tô Tiểu Lạc nhoẻn miệng cười nhẹ, nói: “Anh tốt hơn hết là nói ít lại.”
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ mạnh. Phó Thiếu Đình nhìn Tô Tiểu Lạc một cái, sau đó mở cửa.
Đường Tiểu Thiên và Tôn Đức Vĩ vừa đến, họ nhìn thấy Phó Thiếu Đình tức giận kéo một cô bé về ký túc xá, vội vàng đến kiểm tra tình hình. Tô Tiểu Lạc vẫn bình thản đứng đó, vui vẻ vẫy tay chào họ.
Đường Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nhỏ lừa... À không, đồng chí Tiểu Lạc, ông nội em đang tìm em kìa!”
Tô Tiểu Lạc đi tới cửa, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tôn Đức Vĩ, khẽ nhếch môi nói: “Cẩn thận một chút, anh sắp xui xẻo rồi.”
Khi bóng dáng Tô Tiểu Lạc khuất khỏi tầm mắt, Tôn Đức Vĩ lập tức không vui, gắt lên: “Cô nhóc này rốt cuộc là ai vậy? Sao lại nói chuyện khó nghe thế, còn nguyền rủa người khác nữa?”
“Thôi nào, đừng tức giận! Tính cô bé là như thế!” Đường Tiểu Thiên lên tiếng xoa dịu.
“Thật quá đáng! Khiến người ta tức chết mà!” Tôn Đức Vĩ tức tối, đấm mạnh một cú vào bức tường bên cạnh. Tường chấn động, rồi bất ngờ “rầm” một tiếng vang lớn.
Một tấm bảng hiệu rơi xuống, vừa đúng lúc đập trúng đầu Tôn Đức Vĩ.
“Phanh!”
Tôn Đức Vĩ lập tức cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt tối sầm lại.
Đường Tiểu Thiên vội đỡ lấy hắn, giúp hắn miễn cưỡng đứng vững, trong khi Tôn Đức Vĩ lẩm bẩm, giọng đầy oán trách: “Cô nhóc đó nói chuyện... quá độc ác!”
Sau đó, Tôn Đức Vĩ được người dìu đến phòng y tế để xử lý vết thương.
Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên nhìn nhau, cả hai đều không biết phải nói gì. Một lúc sau, Đường Tiểu Thiên đột nhiên vỗ trán, như chợt nhớ ra điều gì, nói: “Em còn có việc với cô nhóc lừa đảo đó!”
Anh cẩn thận lách qua cánh cửa, rồi nhanh chóng chạy theo hướng mà Tô Tiểu Lạc vừa rời đi. Cuối cùng, anh thấy cô đang đứng dưới gốc cây ngô đồng, có vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Đường Tiểu Thiên thở hổn hển khi đến nơi, thử thăm dò hỏi: “Em đang đợi ai sao?”
“Ân, đang đợi anh!” Tô Tiểu Lạc đáp, nhoẻn miệng cười. Từ trong túi, cô lấy ra hai lá bùa bình an, giơ lên trước mặt Đường Tiểu Thiên, nói: “Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Đường Tiểu Thiên nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Em làm sao xác định rằng anh vẫn sẽ cần lá bùa của em?”
Tô Tiểu Lạc nhún vai, ánh mắt liếc qua hướng phòng y tế, nơi vừa đưa Tôn Đức Vĩ đi. “Anh không thấy chiến hữu của mình sao? Nếu không thật sự có chút bản lĩnh, anh sẽ tìm đến tôi sao?”
Lời nói thẳng thừng của cô khiến mặt Đường Tiểu Thiên thoáng đỏ lên. Thực ra, lúc đầu anh đã định bụng không trả tiền, bởi nghĩ rằng hai trăm đồng không đáng để bị một kẻ lừa đảo lợi dụng. Nhưng cảnh tượng vừa rồi—Tôn Đức Vĩ bị bảng hiệu rơi trúng đầu—như một hồi chuông vang lên trong tâm trí, gợi nhớ lại những sự kiện kỳ lạ đã xảy ra trước đó trên tàu lửa.
Cuối cùng, anh thở dài, tự nhủ rằng dù sao cũng coi như mua lấy sự yên tâm.
“Không có đâu! Chúng ta đã nói rõ rồi mà!” Đường Tiểu Thiên tìm cách biện minh cho bản thân, nhanh chóng rút tiền ra, trao đổi lấy hai lá bùa bình an từ tay Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc hớn hở cầm tiền, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, nói: “Anh đó, Hồng Loan tinh động, nhưng không phải đào hoa chính thống. Gọi là ‘lđào hoa xấu’ mà người ta hay nói. Nếu anh muốn cắt đứt loại đào hoa này, cứ tìm tôi. Khách hàng cũ, tôi giảm giá 20% cho anh!”
Đường Tiểu Thiên nhận lấy bùa bình an, bật cười: “Này thì em nói không đúng rồi. Anh ở bộ đội, mười ngày nửa tháng còn chẳng thấy nổi một nữ đồng chí, làm gì có chuyện đào hoa?”
Anh nghĩ thêm một chút, lại cười tự giễu: “Cha mẹ còn suốt ngày giục anh nhanh tìm đối tượng kết hôn. Nếu thật sự có đào hoa, anh cầu còn không được!”
Tô Tiểu Lạc chỉ cười nhẹ, không đáp, ánh mắt mang vẻ bí hiểm.
Trở lại ký túc xá, Đường Tiểu Thiên lấy một lá bùa ra, đưa cho Phó Thiếu Đình.
“Cái này là gì?” Phó Thiếu Đình cầm lấy, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Cầm đi, tiêu tiền mua về đó.” Đường Tiểu Thiên nhún vai, đẩy lá bùa vào tay Phó Thiếu Đình.
“Tô Tiểu Lạc?” Phó Thiếu Đình nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng. "Cô ta thế mà lại mò đến tận căn cứ? Còn nhắm ngay người bên cạnh anh! Em biết rõ nàng là kẻ l·ừa đ·ảo, sao còn để mặc?"
"Thiếu Đình, anh xem cô bé vừa nói Đức Vĩ xui xẻo, Đức Vĩ liền bị cái biển hiệu tạp trúng. Anh bảo là trùng hợp cũng được, không trùng hợp cũng được. Chuyện này thật sự có chút tà môn, mang một lá bùa phòng thân cho tâm an chút cũng tốt." Đường Tiểu Thiên lúng túng giải thích, vẻ mặt đầy lo ngại.
“Cô ấy thu em bao nhiêu tiền?” Phó Thiếu Đình nhịn cơn tức giận hỏi.
Đường Tiểu Thiên ngượng ngùng dựng một ngón tay lên.
“Mười đồng?”
“Một trăm!
“……”
“Thiếu Đình, anh đi đâu? Anh trở lại đi!” Đường Tiểu Thiên hấp tấp đuổi theo, giơ tay ra hiệu khuyên nhủ: “Em thừa nhận, Tô Tiểu Lạc thích nói nhảm, cô ấy còn nói em sẽ phạm đào hoa! Nhưng những chuyện khác cô ấy tính lại rất chuẩn, anh cứ đi tìm cô ấy như vậy, nhỏ lừa đảo đó sẽ nhìn em như thế nào nha!”
Đường Tiểu Thiên nói như năn nỉ.
“Mệnh phạm đào hoa? Có phải là cô ấy còn muốn bày thêm một cái trận phá đào hoa nữa không? Lần này lại định lấy của em bao nhiêu tiền? Đường Tiểu Thiên, em là bị cô ta coi như máy ATM đấy!” Phó Thiếu Đình giọng lạnh như băng.
“Không phải, cô bé người cũng không tệ, lần này còn nói sẽ giảm giá 20% cho em!”
“……”
Phó Thiếu Đình nhanh chóng bước đi, trong lòng chỉ có một mục tiêu là tìm được Tô Tiểu Lạc, giáo huấn cô một trận.
Bên kia, ông nội Phó đang chơi cờ, mới hạ được một nửa thì bị gọi đi. Tô Chính Quốc cảm thấy chán nản, liền bảo người gọi Tô Tiểu Lạc về.
Tô Tiểu Lạc kiếm được tiền, tâm trạng rất tốt, bèn ngồi xuống tiếp tục chơi cờ với Tô Chính Quốc.
Tô Triệt ngồi một bên, cầm một quyển sách, dựa vào cửa sổ trên ghế sô pha, đắc ý rung đùi, thỉnh thoảng đánh một giấc.
Phó Nhiễm lén nhìn, từ nhỏ Tô Triệt không thích đọc sách, mỗi lần đọc sách là cảm thấy mệt mỏi, cô sợ hắn sẽ ngủ gật rồi ngã ra.
“Tô Tiểu Lạc!”
Phó Thiếu Đình gầm lên, thành công làm Tô Triệt giật mình, khiến quyển sách trên tay rơi ra, đầu cũng không thể ngừng ngả về phía trước.
Phó Nhiễm nhanh chóng phản ứng, tay nhỏ thò ra, chặn lại.
Tô Triệt mở mắt, Phó Nhiễm vô tình chạm phải mi mắt của anh. Mặt Phó Nhiễm bỗng nhiên đỏ lên, vội vàng rút tay về rồi ngồi thẳng người.
“Cảm ơn.” Tô Triệt nói, có chút khàn giọng, nâng ly trà lên uống một ngụm.
“Không có gì.” Phó Nhiễm nhẹ giọng đáp lại.
Trong khi đó, ở bên kia, tình hình có vẻ căng thẳng.
Tô Chính Quốc nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi: “Con ghẹo nó?”
“Không biết a!” Tô Tiểu Lạc vô tội lắc đầu.
Phó Thiếu Đình từ nhỏ vốn luôn nghiêm túc, không dễ lộ ra cảm xúc. Mọi người trong nhà đều biết, ông bạn già của ông đã từng nói, Phó Thiếu Đình luôn là người xuất sắc từ khi còn trẻ, dù là anh trai cũng không thể sánh bằng.
Hôm nay, chuyện này là sao vậy?
Ăn nhầm thuốc nổ?