Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi, Quan Quân Cao Lãnh Hối Hận Rồi

Chương 20: Bị Phó gia đuổi đi

“Tớ bảo cậu đừng nói nữa!” Tô Vãn lớn tiếng quát lên.

Ôn Đình chưa từng thấy Tô Vãn như vậy bao giờ, nhất thời bị dọa đến ngây người.

Tô Vãn lúc này mới ý thức được mình đã mất kiểm soát, vội xin lỗi: “Xin lỗi, tớ chỉ là có chút khó chịu.”

Ôn Đình lập tức bỏ qua, giọng đầy cảm thông: “Vãn Vãn, cậu đừng lo lắng, tớ sẽ giúp cậu.”

Màn đêm dần buông xuống, mọi người đều không có tâm trạng ăn uống, chỉ tùy ý ăn qua loa vài thứ rồi ngồi trong sân chờ tin tức.

Tô Bình cũng đến, còn mang theo bánh hoa quế cho Ôn Đình.

Ôn Đình chia một ít cho Tô Vãn. Cả buổi tối mọi người đều chưa ăn bao nhiêu, lúc này quả thật ai cũng thấy đói bụng.

“Đã 10 giờ rồi, phu nhân bảo mọi người về trước đi. Không biết còn phải chờ đến khi nào nữa.” Má Trương đi tới, nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Má Trương, chúng tôi không đi đâu! Chúng tôi sẽ chờ anh cả Vân Hải trở về.” Ôn Đình quật cường nói.

“Má Trương, bà không cần lo cho chúng tôi. Nếu Đình Đình buồn ngủ, tôi sẽ đưa cô ấy về.” Tô Bình vội vàng tiếp lời.

Thấy không thể khuyên được bọn họ, má Trương cũng đành thôi, nói: “Được rồi, vậy tôi đi nấu chút nước lê cho các cháu uống.”

“Cảm ơn má Trương.” Tô Vãn nhẹ nhàng cảm ơn.

Đêm hè muỗi nhiều, chỉ chốc lát sau, chân của họ đã bị muỗi đốt sưng đầy những nốt đỏ.

Ôn Đình oán giận nói: “Anh Thiếu Đình đúng là… Chẳng nói rõ ràng gì cả, làm chúng ta cứ phải ngồi đây chờ.”

“Anh Thiếu Đình chắc chắn có lý do riêng. Nếu đến 12 giờ anh ấy vẫn chưa về, chúng ta về trước cũng được!” Tô Bình vừa ngáp vừa nói, dáng vẻ đã rất mệt mỏi.

Những người khác cũng không có ý kiến gì.

Má Trương mang nước lê tới, mời mọi người uống thì bất ngờ, ngoài cửa vang lên tiếng xe dừng lại. Cùng lúc đó, đèn phòng ngủ trên lầu cũng bật sáng.

Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về phía cửa, căng thẳng chờ đợi.

Tô Tiểu Lạc bước xuống từ ghế phụ, vươn vai duỗi người, cuối cùng cũng đã trở lại.

“Vân Hải, Vân Hải là con sao?” Trịnh Bảo Trân từ trên lầu vội vàng chạy xuống, giọng nói lạc đi vì xúc động.

Phó Vân Hải đứng trong hoàn cảnh xa lạ, nhìn thấy nhiều người như vậy thì sợ hãi, liền trốn ra sau lưng A Bố Y.

Trịnh Bảo Trân đôi mắt đỏ hoe, nhưng cũng nhận thấy Phó Vân Hải có sự khác biệt. Bà không nhịn được hỏi: “Thiếu Đình, anh con làm sao vậy?”

Phó Thiếu Đình sau một ngày dài đi xe, gần như không nghỉ ngơi, anh mệt mỏi nói: “Vào nhà rồi nói sau!”

Tô Tiểu Lạc không mấy quan tâm đến cảnh tượng đoàn tụ của gia đình họ, chỉ đơn giản chào hỏi má Trương rồi đi về phòng nghỉ ngơi.

Trịnh Bảo Trân nghe nói Phó Vân Hải mất trí nhớ, tâm trạng lại càng thêm đau đớn.

Tô Vãn an ủi: “Hiện nay công nghệ y học ngày càng phát triển, anh Vân Hải nhất định sẽ ổn thôi.”

Ôn Đình lau nước mắt, khóc nấc lên: “Thật là không công bằng, anh Vân Hải tốt như vậy, sao lại ra nông nỗi này?”

Lời khóc lóc của cô ta khiến Trịnh Bảo Trân càng thêm cảm thấy đau lòng.

Vị cô nương này, cảm ơn cô đã cứu con trai của gia đình tôi, số tiền này coi như là chút tâm ý của tôi.” Trịnh Bảo Trân lấy ra hai trăm đồng đưa cho A Bố y: “Cô nghỉ lại một đêm, ngày mai hãy rời đi! Nhà cô chắc cũng mong nhớ cô rồi.”

“Dì ơi, không cần.” A Bố y ánh mắt lướt qua Phó Vân Hải, nói: “A Hải là người anh hùng, con tin rằng bất cứ ai nhìn thấy anh ấy cũng sẽ giống con mà ra tay cứu giúp.”

Trịnh Bảo Trân nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi nhíu mày, nói: “Vậy sao được, dù sao cũng phải báo đáp ân tình. Sau này nếu cô gặp khó khăn gì, cứ đến tìm nhà chúng tôi. Hai trăm đồng này, cô cứ cầm lấy, nghe Thiếu Đình nói, điều kiện của cô cũng không tốt.”

A Bố y lúc này mới hiểu ý của Trịnh Bảo Trân.

Cô không muốn nhận ân tình mà kéo dài, chỉ đành nhận lấy tiền, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Trịnh Bảo Trân nói: “Sáng mai sẽ đưa con và anh con đi viện quân y kiểm tra một chút, rốt cuộc bị sao, bây giờ thì đi ngủ thôi!”

Phó Vân Hải dường như không cảm thấy an toàn, một tay giữ chặt A Bố y, nói: “A Bố y, anh muốn ngủ cùng em.”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Trịnh Bảo Trân không thể kiềm chế được mà hỏi: “Hai người… hai người luôn ngủ chung sao?”

Phó Vân Hải gật đầu, thân thiết dựa vào A Bố y: “A Bố y ôm anh một cái, anh muốn ngủ cùng em.”

“Dì đừng hiểu lầm, A Hải hiện tại chỉ có bảy, tám tuổi, anh ấy có thể… có thể chỉ coi con như người thân thôi.” A Bố y vội vàng giải thích. “A Hải, anh đã lớn rồi, không thể ngủ cùng nhau nữa, nếu không em sẽ giận đấy.”

Phó Vân Hải lúc này mới thôi không gây ồn ào nữa, ngoan ngoãn đi theo Phó Thiếu Đình vào phòng.

Má Trương dẫn A Bố y đến phòng khách nghỉ ngơi.

Tô Vãn và những người khác cũng rời đi.

Phó Thiếu Đình từ trong phòng đi ra, Trịnh Bảo Trân vẫn chưa ngủ, liền hỏi: “Cô gái giúp việc ấy rốt cuộc là chuyện gì?”

Từ lúc nãy đến giờ, vẫn không thấy bóng dáng cô gái ấy đâu.

Quả thật là không coi bà ra gì.

Phó Thiếu Đình nói: “Là cô ấy giúp con tìm được anh, có lẽ là mệt mỏi, nên đi nghỉ trước.”

“Con về sau đừng có giao du với cô gái đó nữa.” Trịnh Bảo Trân không vui nói. “Đừng gián đoạn nữa, con và Vãn Vãn trước tiên đính hôn, chờ con bé tốt nghiệp thì kết hôn.”

Trịnh Bảo Trân đưa ra quyết định này, cũng là vì tránh cho đêm dài lắm mộng.

Phó Vân Hải đã như vậy, bà không thể để Phó Thiếu Đình lặp lại sai lầm đó.

“Không thể nào.” Phó Thiếu Đình lạnh lùng từ chối.

“Thiếu Đình, anh con đã thành ra như thế rồi.” Trịnh Bảo Trân đau lòng nói, “Con còn muốn đối nghịch lại với mẹ sao?”

“Mẹ, trước tiên hãy chữa khỏi cho anh con đã.” Phó Thiếu Đình lấy cớ mệt mỏi rồi trở về phòng.

Trịnh Bảo Trân cảm thấy tinh thần kiệt quệ, không hiểu vì sao con trai bà lại luôn muốn đối nghịch với bà. Má Trương đi đến đỡ bà về phòng, khiến bà không khỏi oán giận.

“Lão Phó vẫn luôn công tác ở quân khu, con cái của ông ta đều như vậy, còn không chịu về thăm nhìn xem, trong lòng ông ta căn bản là không có gia đình này.”

“Hai đứa nhỏ chẳng nghe lời chút nào, Vân Hải đều bị nữ nhân kia làm cho thành bộ dáng gì. Thiếu Đình sao lại không hiểu lòng của tôi?” Trịnh Bảo Trân càng nói càng tức giận: “Tôi nhìn Vãn Vãn từ nhỏ đến lớn, sao lại có thể so với cô gái giúp việc kia được?”

Má Trương im lặng nghe bà oán giận, bà cũng không thấy Tô Tiểu Lạc có gì không tốt, nhưng cũng không thể phản bác lại lời của Trịnh Bảo Trân.

“Con cháu đều có phúc của con cháu, bà cũng đừng quá nhọc lòng.”

“Tôi sao có thể không nhọc lòng?” Trịnh Bảo Trân cảm thấy mình số khổ, ai cũng không nghe lời bà. “Chờ ngày mai, bà liền đem nha đầu kia sa thải đi.”

“Cô bé mới vừa đem Vân Hải tìm về, liệu có thể…?”

“Cô ta lai lịch không rõ, ai biết là vì cái gì mà đến? Lưu cô ta ở lại, trước sau sẽ không yên ổn, bà cho cô ta nhiều tiền một chút đi.” Trịnh Bảo Trân kiên quyết giữ ý mình.

Má Trương chỉ có thể đồng ý.

Sáng sớm ngày hôm sau, người trong nhà Phó gia bồi Phó Vân Hải đi chữa bệnh.

Má Trương cầm theo một cái tay nải đưa cho Tô Tiểu Lạc, dặn dò: “Nơi này có chút tiền, có chút đồ ăn, còn có một bộ y phục mới, con mang hết đi.”

Tô Tiểu Lạc hiểu rõ đây là ý của Trịnh Bảo Trân, cũng không khách khí nhận lấy.

“Cảm ơn má Trương trong suốt thời gian qua đã chiếu cố cho con.” Tô Tiểu Lạc lấy ra một cái bùa bình an đưa cho bà: “Cái này là bùa bình an, tặng cho má.”

“Tiểu Lạc, nếu không có chuyện gì thì hãy viết thư cho má, để má biết con vẫn ổn.” Má Trương trong lòng vô cùng không nỡ.

“Được! Chờ con ổn định rồi, sẽ viết thư cho má.” Tô Tiểu Lạc giang rộng hai tay ôm lấy má Trương rồi rời đi.

Cuối cùng, má Trương đứng nhìn theo, thấy Tô Tiểu Lạc lên xe bus và rời khỏi Phó gia.

Phó Thiếu Đình thật là không có lương tâm, qua cầu rút ván.

Tô Tiểu Lạc mắng vài câu, rồi phát hiện trong bao quần áo còn rất nhiều tiền. Có lẽ một phần là Phó gia bồi thường, một phần là má Trương cho.

Tô Tiểu Lạc không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Về sau, dù Phó gia có cầu xin, cô cũng sẽ không đến!