Tô Tiểu Lạc nghe mọi người chỉ trích dồn dập, trong lòng dần dần hiểu rõ ý nghĩa của câu "người xấu rất nhiều" mà tiếp viên đã từng nói.
Tô Vãn nhẹ nhàng khuyên nhủ, giọng nói dịu dàng như muốn xoa dịu tình hình:
“Cô gái nhỏ, tụi chị cũng chỉ thương cảm cho hoàn cảnh của em thôi. Nếu em chịu trả lại ví tiền, mọi chuyện sẽ coi như chưa xảy ra.”
Dù trong lòng không hề mong muốn đưa con gái ruột Tô gia trở về, nhưng vì ba Tô đã giao việc này cho cô ta và Tô Bình, nên cô ta không muốn chuyện ngoài ý muốn làm chậm trễ nhiệm vụ.
“Đúng là không hổ danh con gái nhà tư lệnh, khí chất thật cao quý, lại còn khoan dung độ lượng!”
“Thật đúng là người xuất chúng.”
Trong đám đông, những lời tán dương vang lên rôm rả, không ngớt lời khen ngợi.
Ôn Đình mỉm cười, chen vào: “Vãn Vãn chính là học sinh xuất sắc toàn niên, năm nào cũng đứng nhất khối. Là sinh viên tương lai nha”
“Ôi, thật sự quá giỏi!”
“Cô gái nhỏ này tương lai thật không thể lường trước được!”
Ôn Đình thích được trở thành tâm điểm chú ý. Mặc dù lời khen không dành cho cô ta, nhưng đứng bên cạnh, cô vẫn cảm thấy mình được hưởng lây chút hào quang.
Cô ta liếc nhìn Tô Tiểu Lạc bằng ánh mắt khinh miệt, không ngờ cô gái kia vẫn điềm nhiên, thong thả ăn từng thìa tào phớ, dường như hoàn toàn không để ý đến những gì đang xảy ra xung quanh.
“Không biết xấu hổ!”
Ôn Đình hừ lạnh, chưa bao giờ gặp ai lại trơ trẽn đến mức đã bị nghi ngờ mà vẫn còn thản nhiên ngồi ăn như vậy.
“Cũng đúng thôi, không ăn bây giờ thì sau này làm gì còn cơ hội nữa.”
Tô Tiểu Lạc lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt sắc sảo:
“Nếu tôi có thể chứng minh rằng mình không lấy cắp ví tiền, cô định xin lỗi tôi thế nào đây?”
Ôn Đình cười nhạt, châm chọc:
“Nếu cô có thể chứng minh ví tiền không phải do cô lấy, tôi sẽ ăn luôn cái ví đó trước mặt mọi người.”
Tô Tiểu Lạc gật đầu, nụ cười thoáng nhẹ trên môi, nói với giọng điềm nhiên:
“Mọi người làm chứng nhé, tiểu thư tư lệnh vừa nói nếu tôi chứng minh được mình vô tội, cô ấy sẽ ăn chiếc ví ngay tại đây. Hy vọng lát nữa khi ví tiền được đưa về, tư lệnh tiểu thư sẽ giữ lời, đừng làm mất mặt cha cô đấy.”
Ôn Đình cười khẩy, hạ giọng đầy mỉa mai:
“Ví tiền được trả lại? Hừ, vậy đồng lõa của cô sẽ mang đến sao?”
Tô Vãn kéo nhẹ Ôn Đình sang một bên, nói khẽ:
“Đình Đình, cậu thật sự hơi quá lời rồi. Nếu thực sự có người trả lại ví, chẳng phải sẽ khiến chúng ta mất mặt hay sao?”
Tô Vãn vốn luôn thận trọng vì thân phận của mình. Dù cùng nhóm với Ôn Đình, nhưng cô là con nuôi của tư lệnh, luôn phải hành xử cẩn trọng.
Ôn Đình khoát tay, lớn tiếng đáp trả:
“Vãn Vãn, cậu lo gì chứ? Nếu có người đến trả ví, chắc chắn đó là đồng lõa của cô ta. Lúc đó, chúng ta đông người thế này, chẳng phải có thể tóm gọn rồi giao cả hai lên đồn cảnh sát hay sao?”
Cố tình nói to để Tô Tiểu Lạc nghe thấy, Ôn Đình tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Cô chứng minh đi! Tôi nhất định giữ lời!”
Tô Tiểu Lạc ung dung đáp, không hề vội vã:
“Gấp gì chứ, đợi thêm năm phút nữa thôi.”
“Được, cho cô năm phút!” Ôn Đình đáp, ánh mắt khinh thường, chực chờ tận mắt chứng kiến Tô Tiểu Lạc bị bắt đi để hả giận.
Tô Bình không khỏi bồn chồn, liên tục nhìn đồng hồ rồi lên tiếng khó xử:
“Hay là để anh đi trước đón người?”
Ôn Đình trừng mắt nhìn Tô Bình, giọng đầy khó chịu: “Đón? Đón cái gì mà đón? Một nha đầu nông thôn quê mùa như vậy trong mắt anh quan trọng đến thế sao? Anh đi đi! Đi rồi thì đừng quay lại tìm em.”
Bị ánh mắt giận dữ ấy lườm, Tô Bình lập tức ngồi im không dám phản kháng.
Tô Tiểu Lạc thở dài một hơi. Lúc đầu, cô vô cùng háo hức khi nghĩ đến việc đoàn tụ với gia đình, nhưng giờ đây lại thấm thía rằng họ chẳng hề mong chờ sự xuất hiện của mình.
“Hay là mình mua vé về lại Nam Thành, tiếp tục làm chúa tể sơn lâm?”
Cô cũng không đến đây để bị xem thường thế này.
Tô Tiểu Lạc cúi mắt, tâm trí chùng xuống, quyết định trong lòng càng thêm kiên định: “Cha mẹ ruột thì sao? Anh em ruột thì thế nào? Đến tìm cô đến mức chậm trễ và hờ hững như vậy, liệu họ còn có thể thực lòng đối xử tốt với mình không?”
Nghĩ đến đây, cô tự nhủ: “Người nhà này mình không nhận nữa!”
Ôn Đình thấy Tô Tiểu Lạc im lặng, bèn buông lời mỉa mai:
“Thời gian cũng sắp hết rồi. Nếu bây giờ cô nhận lỗi với tôi...”
“Câm miệng!” Tô Tiểu Lạc không kiềm chế được cơn giận, lớn tiếng ngắt lời. “Dù cô có nhận lỗi, tôi cũng không cho cô cơ hội. Tôi muốn tận mắt nhìn cô nuốt bóp tiền vào bụng!”
Ôn Đình bị sự cứng rắn của Tô Tiểu Lạc làm cho nghẹn lời, tức giận hét lên:
“Được thôi! Tôi muốn xem cô cứng miệng được bao lâu! Chỉ còn một phút nữa. Nếu cô không chứng minh được mình trong sạch, chúng tôi sẽ tống cô vào đồn cảnh sát. Bây giờ chính nghiêm lắm, đi tù mười năm tám năm cũng không chừng! Đến lúc đó xem cô còn mạnh miệng được không!”
Đúng lúc đó, một viên cảnh sát áp giải một người đàn ông bước đến.
“Anh cả!”
Ôn Đình mừng rỡ reo lên, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý. Cô nhìn sang Tô Tiểu Lạc với ánh mắt thách thức, như muốn nói: “Có người nhà tôi ở đây, tôi muốn xem cô còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!”
Tô Bình bất chợt nhìn về phía người đàn ông bị còng tay, nhíu mày:
“Ơ, người này trông quen quen.”
Tô Vãn đột nhiên nhận ra người bị bắt, vội nói:
“Người này… chẳng phải là người vừa va phải cậu sao?”
“Các cô cậu đúng là thiếu kinh nghiệm xã hội, nhất là ở những nơi như ga tàu hỏa, trộm cắp lúc nào cũng đầy rẫy. Mau kiểm tra xem, có mất tiền không!”
Ôn Đình hốt hoảng lấy hết ví tiền ra kiểm tra, nhưng không để ý sắc mặt những người xung quanh đã thay đổi.
Trong lúc đó, Tô Tiểu Lạc bình tĩnh ăn xong chén tàu phớ, chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười:
“Được rồi, mọi người đến đây xem! Xem con gái tư lệnh chuẩn bị nuốt bóp tiền như thế nào!”
Sắc mặt Ôn Đình tái nhợt. Cô bối rối nhìn người đàn ông bị bắt, gấp gáp hỏi:
“Anh có đồng lõa không? Cái nha đầu kia có phải đồng lõa của anh không?”
Tên trộm ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Tô Tiểu Lạc, đang định lắc đầu thì Ôn Đình lập tức chen ngang:
“Anh đã phạm tội, khai báo thành thật thì sẽ được khoan hồng, còn kháng cự sẽ bị xử lý nghiêm minh! Muốn được giảm án thì hãy lập công, tố giác đồng lõa chính là cơ hội lập công lớn nhất!”
Tô Tiểu Lạc nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng. Rõ ràng, Ôn Đình đã tính sẵn muốn đổ vấy tội cho cô: "Hóa ra là vậy, cô ta không chỉ muốn trốn trách nhiệm mà còn muốn bôi bẩn mình.”
Tô Tiểu Lạc cười nhẹ, không chút do dự, chỉ vào tên trộm đang run rẩy. Lúc này cô làm một động tác như đang tụng niệm một khẩu quyết, khiến người xung quanh không khỏi chú ý. Bất ngờ, tên trộm kia bỗng dưng thay đổi sắc mặt, vẻ lo lắng bỗng chốc biến mất, ánh mắt trở nên sáng ngời hơn.
“Có, tôi có đồng lõa,” hắn thừa nhận, giọng nói lớn và rõ ràng.
Ôn Đình ngay lập tức phấn khích, mắt sáng lên, nhanh chóng hỏi: “Đồng lõa ở đâu? Người đó ở đâu?”
Tên trộm không do dự đáp: “Đồng lõa của tôi ở đây!”
“Rất tốt, anh mau khai ra người đó là ai!” Ôn Đình nở nụ cười đầy đắc ý, “Anh chỉ cần nói rõ đồng lõa của anh là ai, người đó nhất định sẽ giúp anh giảm nhẹ hình phạt.”
Ôn Đình quay lại nhìn Tô Tiểu Lạc, hy vọng có thể thấy sự hoảng loạn hay lo sợ trên gương mặt cô. Nhưng không, Tô Tiểu Lạc chỉ bình thản đứng đó, đôi mắt trong suốt không chút dao động, ngược lại còn tỏa ra vẻ tự tin và điềm tĩnh.
Ôn Đình bực tức trong lòng, cô ta không tin con nhỏ đó không sụp đổ trước áp lực này.
“Nha đầu, sao lại không có chút lo sợ nào vậy?”
Ôn Đình không nhịn được, châm chọc nói. “Lớn lên xinh đẹp như vậy, tiếc là lại là một tên trộm.”
Cả đám người xung quanh, dù cho vẫn nghi ngờ, nhưng bắt đầu dần tin vào lời của Ôn Đình, những câu mỉa mai bắt đầu vang lên. Tô Tiểu Lạc không hề bận tâm đến sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ đó, trong lòng cô biết rõ ràng mình đang đứng ở vị thế cao hơn.
“Nếu phải ngồi tù mười năm tám năm, thật là đáng tiếc.”
Mọi người xung quanh đồng loạt lộ vẻ tiếc hận, mỗi người một câu.
Tên trộm ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi từ từ giơ tay lên.
Đám đông không hiểu sao lại có cảm giác lo lắng.
Ôn Đồng cũng chú ý tới cô gái xinh đẹp trước mặt. Tuy không rõ tình hình, nhưng anh ta không thể không nhận thấy không khí kỳ lạ.
Nhưng vì nghe lời em gái, anh ta vẫn tin rằng cô gái nhỏ này chính là đồng lõa của tên trộm.
Khi đang suy nghĩ, một âm thanh xôn xao vang lên, khiến Ôn Đồng phải nhìn lại. Tên trộm giơ tay chỉ thẳng Ôn Đình, không chút do dự.
Ôn Đình đi đến đâu, hắn chỉ vào đó.
Cô ta tức giận quát: “Tôi bảo anh chỉ ra đồng lõa, sao anh lại chỉ vào tôi?”
Tên trộm máy móc nói: “Cô chính là đồng lõa của tôi!”
"Trời ạ, đây là tình huống gì thế?"
“Con gái tư lệnh lại là đồng lõa trộm cướp sao?”
“Vậy cô ta lúc nãy không phải đang khi dễ cô bé kia sao?”
“Sao con gái tư lệnh lại có thể vô sỉ đến thế?”
Khi tên trộm tự mình chỉ rõ và xác nhận, cả đám người lập tức xôn xao, không dám tin vào mắt mình. Họ nhìn Ôn Đình, con gái của tư lệnh, với ánh mắt đầy hoài nghi, có vẻ khác biệt hoàn toàn so với trước đây.
Tô Tiểu Lạc cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào mang theo chút nức nở, khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy thương tâm, và ai nhìn thấy đều không khỏi rơi lệ: “Tôi là từ nông thôn đến, nhưng tôi không trộm cũng không cướp. Cô là con cái của tư lệnh, sao lại có thể thấy tôi không có nơi nương tựa mà cứ thế khi dễ tôi như vậy?”