“Đường Tiểu Thiên!”
Ở bên kia, Phó Thiếu Đình đã tóm được tên trộm, hướng về phía anh vẫy tay gọi.
Đường Tiểu Thiên đáp lại bằng một tiếng “Ai” thật to.
Dẫu sao cũng không tiếc mười đồng này, anh đưa tờ đại đoàn kết cho Tô Tiểu Lạc, bất đắc dĩ nói: “Thôi, cho cô đó.”
Tô Tiểu Lạc nhanh như chớp giữ lấy tay anh, đồng thời nhét một lá bùa hộ mệnh vào tay anh, nghiêm nghị nói: “Sư phụ tôi dạy, không làm mà hưởng là không nên. Bùa này cho anh, nó sẽ bảo vệ mạng anh bình an vô sự.”
Không để ý xem anh phản ứng thế nào, cô quay lại quầy hàng, mua thêm một gói đậu phộng mới, rồi vội vã quay lại xe lửa.
Đường Tiểu Thiên bật cười lắc đầu, nhét lá bùa vào túi rồi bước nhanh về phía Phó Thiếu Đình.
“Phó đồng chí, lần này thực sự phải cảm tạ các anh, giúp chúng tôi một việc lớn như vậy.”
Phó Thiếu Đình đáp: “Chuyện nhỏ thôi, không đáng kể gì.”
Quản lý nhà ga khách sáo nói lời cảm ơn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn bộ quân phục tác chiến trên không của hai người họ. Năm xưa ông cũng từng muốn đăng ký làm phi công, nhưng không đạt yêu cầu, đến giờ vẫn là niềm tiếc nuối.
Đặc biệt, ánh mắt ông dừng lại trên người Phó Thiếu Đình – chàng thiếu tướng trẻ tuổi mang trên ngực quân hiệu kim sắc ưng vàng hai cánh tám sao, toát lên khí chất bất phàm.
Đường Tiểu Thiên giơ ngón cái tán thưởng: “Thiếu Đình, anh thật là xuất sắc!”
Phó Thiếu Đình hỏi với chút quan tâm: “Sao nhìn em chật vật vậy?”
“Haizz, vô tình làm rơi túi đậu phộng của một cô nhóc xuống đất, thế mà bắt em bồi thường.”
Đường Tiểu Thiên bật cười rồi nói tiếp: “Cô nhóc này cũng thú vị, nói em sẽ có tai họa đổ máu, rõ là giả thần giả quỷ để lừa người.”
Phó Thiếu Đình nhíu mày, rõ ràng khó chịu với chuyện mê tín dị đoan: “Thế sao em không xử lý cô ta?”
“Thôi, nhìn cô nhóc cũng chỉ là trẻ con, lại xinh xắn, chắc chỉ là lạc lối nhất thời. Em đã giáo huấn một trận rồi, chắc sau này không dám nữa.”
Đường Tiểu Thiên cười, cẩn thận nhét lá bùa hộ mệnh vào túi áo, như thể nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Cô vội gọi anh về, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Không liên quan đến em, đừng hỏi nhiều.”
Sắc mặt Phó Thiếu Đình trầm xuống, khuôn mặt nghiêm nghị, bước thẳng lên xe lửa.
Đường Tiểu Thiên không nén nổi sự tò mò, tiếp tục bám theo, nửa đùa nửa thật: “Hai năm trước, em nhớ cô có nhắc đến chuyện đã tìm được vị hôn thê đã đính hôn từ nhỏ với anh. Nghe nói đã được nhận nuôi bởi một am ni cô, cô còn gửi thêm chu cấp cho cô ấy! Năm nay cô ấy vừa tròn 18, có khi nào là xuống núi để tìm anh không?”
Đường Tiểu Thiên có phần vui sướиɠ khi người gặp họa, bởi vì anh họ hắn, Phó Thiếu Đình luôn nổi bật ở mọi phương diện. Sau khi trúng tuyển phi công lại đạt được nhiều thành tích xuất sắc, liên tục lập được những chiến công lớn. Chưa đầy 24 tuổi đã làm thiếu tướng. Là niềm tự hào của gia tộc, cũng là hình mẫu mà tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Vậy mà bây giờ, lại gặp phải tình huống trớ trêu như vậy, Đường Tiểu Thiên làm sao bỏ qua cơ hội này mà không trêu chọc anh hắn một phen?
Phó Thiếu Đình bước vội về phía trước, cố gắng tạo ra khoảng cách với Đường Tiểu Thiên. Đường Tiểu Thiên lại hơi chậm một bước, ngay lập tức bị bỏ lại phía sau.
Ngoài trời, cơn mưa ngày càng nặng hạt, chuyển tàu dài ngày đã bắt đầu di chuyển. Đêm đen dần buông xuống, người trên tàu im lặng dần, một số người đã ngủ say phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Tô Tiểu Lạc gom lại phần đậu phộng còn thừa, cẩn thận bỏ vào chiếc túi nhỏ của mình.
Đám người chơi bài không có dấu hiệu dừng lại, không khí trong xe có chút hỗn loạn, ồn ào khiến nhiều người không thể ngủ được.
Lúc này, tiếp viên đi đến, tắt bớt đèn và nhắc nhở: “Xin quý khách không làm ồn.”
Sau đó, tiếp viên cẩn thận di chuyển băng qua kẽ hỡ giữa đám người đang chơi bài, không rõ là bị ai xô phải, khiến anh không may bổ nhào vào người đang mặc áo mưa ngồi gần đó.
Anh cảm nhận được tay mình dính phải thứ gì đó rất nhão, một mùi hôi thối lập tức xộc lên, không kịp xin lỗi, chỉ kịp ghé vào một bên rồi nôn mửa.
“Mày thật bẩn thỉu!”
Một trong số những người đàn ông lực lưỡng ở trần đứng dậy quát tháo, tiếp viên vội vàng giãy giụa đứng lên, nhưng còn chưa kịp đứng vững thì cố áo đã bị một tên trong đó nắm chặt xách lên:
“Mày muốn chết phải không?”
Tiếp viên đang muốn phản ứng lại thì một chiếc dao găm sắc nhọn kê sát vào cổ anh: “Đưa hết tiền cho bọn tao!”
Trong xe lửa, những người đang ngủ say thì bừng tỉnh không thể ngủ được nữa, đám côn đồ đã đứng kín lối đi chật hẹp, ngăn chặn không cho người khác trốn thoát.
Một tên côn đồ cầm một cái túi di chuyển khắp toa la hét cướp tiền. Hầu hết mọi người trên toa tàu này đều mang theo chút tiền mặt.
Đại nương đối diện nhẹ giọng nói: “Cô gái nhỏ, đừng phản kháng, lấy tiền ra đi.”
Bà ta sống bằng nghề lừa đảo, gặp không ít tình huống như vậy. Những người này chỉ muốn tiền, cơ bản sẽ không gϊếŧ người.
Cô gái nhỏ dù bị câm nhưng có vẻ ngoài xinh đẹp, lại rất ngoan ngoãn. Trong lòng đại nương đột nhiên sinh lòng thương hại, muốn cô bé ngoan ngoãn giao tiền, liền nhẹ nhàng nói vài câu.
Tô Tiểu Lạc khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô có một tờ đại đoàn kết, sao lại phải giao ra?
Côn đồ tức giận quát: “Tụi mày đang thì thầm cái gì đó? Có muốn chết không?”
“Không có, không có.”
Đại nương vội vàng lấy hết tiền trên người ra: “Cô gái này cháu gái của tôi, nó bị câm, không có tiền.”
“Đừng nói nhiều!”
Côn đồ quát tháo, dùng dao găm gõ nhẹ vào áo mưa của người đàn ông: “Mày có gì, đưa hết ra đây.”
Ngoài cửa sấm sét vang lên ầm ầm, xe lửa đột nhiên dừng lại, trong khoang xe mát lạnh, không khí trở nên nặng nề.
Người đàn ông mặc áo mưa khẽ thì thầm, âm thanh nghe như từ địa ngục vọng đến: “Chết, chết…”
Tên côn đồ cũng không phảu tay mới vào nghề, lập tức động tay không chút do dự, tiến lại kéo người đàn ông: “Đừng làm bộ làm tịch, đưa đồ ra đây.”
Tô Tiểu Lạc lên tiếng cảnh báo: “Đừng động vào ông ta.”
Tên côn đồ liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, lại trừng mắt về phía đại nương bên cạnh, tức giận nói: “Cháu gái của mày? Bị câm sao?”.
Đại nương thấy tình huống căng thẳng, bà liên tục xua tay, miệng lắp bắp, không thể nói rõ lời nào.
Tên côn đồ nghĩ rằng họ đều là đồng bọn, liền vội vàng định xé áo mưa của người đàn ông ra: “Tao nói tụi mày đang tự tìm cái chết!”
Khi áo mưa bị xé toạc, một vật lạ từ dưới áo mưa của người đàn ông rơi ra. Một vật tròn, giống như một quả cầu, lăn đến chân hắn.
Cùng lúc đó, một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng rõ vật thể ấy. Hắn lập tức nhìn thấy rõ, nét hoảng sợ anh lên trong ánh mắt, hắn ngã quỵ xuống đất:
“Mẹ ơi, mẹ ơi!”
“Mày kêu la cái gì?”
Đồng bọn của hắn quát khẽ, khó lắm mới kiểm soát được toa xe đầy người, bọn chúng không muốn kinh động đến khoang xe khác.
ên côn đồ chỉ vào vật thể đen sì trên mặt đất, mặt đầy kinh hoàng: “Là... là đầu người!”
Bọn côn đồ này nhiều năm lăn lộn làm không ít việc xấu trên tay dù dính vài mạng người, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn là lần đầu tiên họ gặp phải.
"A!"
Tiếng hét hoảng loạn vang lên từ những hành khách trong xe khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Bên ngoài bão tố vẫn không ngừng gầm rú, nhưng lại không thể át đi những tiếng hét kinh hoàng từ bên trong xe.
"Im miệng, tụi bây im miệng ngay lập tức!"
Một tên côn đồ trong số bọn chúng nhanh chóng cầm dao găm, đâm vào một người định bỏ chạy, gầm lên đầy thô bạo: "Ngồi xuống, im lặng cho tao!"
Vài tên còn lại đang cố gắng ổn định tình hình, nhưng sự náo loạn đã khiến người ở các khoang xe bên cạnh cũng nghe thấy.
-
"Thiếu Đình, có cướp!"
Đường Tiểu Thiên thì thầm, cố gắng không làm náo loạn thêm trong xe, để tránh gây thêm hoang mang cho hành khách.
Phó Thiếu Đình ra hiệu cho Đường Tiểu Thiên, cả hai chuẩn bị trèo ra bên ngoài xe lửa sau đó tiến vào bằng cửa sổ để cứu viện. Dù họ là phi công, nhưng huấn luyện của họ vượt xa so với lính bộ binh thông thường, vì vậy các động tác của họ nhanh nhẹn và chính xác.
Dưới sự hỗ trợ của tiếp viên, hai người nhanh chóng leo lên mái xe, ẩn mình chờ đợi thời cơ để vào trong thùng xe.
Xe lửa lúc này đã giảm tốc, nhưng không dừng lại, chỉ là từ từ chậm lại để tránh rút dây động rừng.
Đường Tiểu Thiên nhìn qua cửa sổ, thấy cô gái nhỏ kia, đôi mày không khỏi nhíu lại. Cô bé nhìn có vẻ yếu đuối, có lẽ đang sợ hãi. Không biết khi hắn từ trên cao lao xuống, cô gái "biết bói toán" ấy sẽ có phản ứng ra sao.