[Thì ra là vậy! Không hổ danh là ký chủ đại nhân! Vậy ký chủ đại nhân định làm gì tiếp theo đây!]
Hệ thống tiếp nhận suy nghĩ trong lòng của Sở Nam Thư, lập tức hóa thành một biểu tượng mặt trời mắt lấp lánh bằng mã code, tỏ vẻ vô cùng khâm phục: Ký chủ đại nhân thật lợi hại!
“Đương nhiên là...”
Sở Nam Thư híp mắt, nhìn về phía linh tuyền cách đó không xa: “Ăn no bụng trước đã!”
Lời vừa dứt, cậu lập tức xắn quần, đạp một bước khinh công, chỉ trong chớp mắt đã lao thẳng xuống nước, động tác giống hệt một con thú xinh đẹp vừa nhìn thấy mồi.
[??? Hự, ký chủ đại nhân, hóa ra cậu chỉ đói thôi đúng không!] Hệ thống đã nhìn thấu bản chất ham ăn của Sở Nam Thư.
Lúc này, Sở Nam Thư chẳng thèm quan tâm, ánh mắt dán chặt vào những con linh ngư lớn nhỏ đang tung tăng bơi lội trong linh tuyền.
Có lẽ bọn chúng cũng không ngờ rằng lại có kẻ muốn ăn chúng, thậm chí còn tò mò bơi đến gần chân Sở Nam Thư, không chút đề phòng.
Trên đại điện, Văn Nhân Khiết khẽ nhướng mày, ánh mắt màu vàng nhạt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc.
Cậu đang... bắt cá?
Sở Nam Thư không ngờ những con linh ngư này lại lanh lợi đến thế. Mỗi khi chúng đã ở ngay tầm tay, chỉ cần cậu vừa chộp tới, chúng lại lao đi nhanh hơn cả thỏ.
Cứ thế, cậu hụt liên tiếp mấy lần, đến mức hệ thống cũng no mắt khi nhìn.
[Ký chủ đại nhân, động tác của cậu khiến người ta thèm ăn quá đấy!] Hệ thống cảm thán thật lòng.
Sở Nam Thư tức tối phản bác: “Chắc chắn là do bọn cá này hấp thụ linh khí từ linh tuyền! Bắt chúng khó hơn cá thường rất nhiều!”
Vì xấu hổ và giận dỗi, làn da trắng như bạch ngọc của cậu thoáng ửng đỏ. Đôi mắt đen vốn ít khi lộ cảm xúc giờ đây ánh lên tia sáng long lanh, trông rất mê người.
Hệ thống thấy vậy cũng cảm thấy hiếm lạ, lần đầu tiên được chứng kiến vị ký chủ toàn năng lại rơi vào cảnh bối rối thế này, không khỏi tán thưởng một lần nữa: Ký chủ đẹp thật đấy!
Đương nhiên cảnh tượng này cũng rơi vào mắt con linh điểu trắng đang đậu trên ngọn cây gần đó. Ánh mắt vàng kim của nó lóe lên chút ý cười.
Ngón tay thon dài của Văn Nhân Khiết nhẹ gõ lên mặt bàn.
Sở Nam Thư đang ngồi xụ mặt bên bờ linh tuyền, ngâm chân trong nước, bỗng thấy một con linh ngư mập mạp bất ngờ nhảy khỏi mặt nước, rơi xuống ngay cạnh mình.
Cá: ?
Hệ thống: ??
Sở Nam Thư: !!!
Thật bất ngờ!
Lần này thì khỏi cần làm gì nhiều! Hừ, bọn cá này cũng không thông minh lắm nhỉ!
Trong chớp mắt, trên khuôn mặt Sở Nam Thư lộ rõ vẻ mừng rỡ. Cậu nheo mắt, xách con cá lên rồi dùng khinh công chạy thẳng về phòng.
Nồi đây! Nước đây! Hầm canh cá thôi!
Văn Nhân Khiết nhìn đồ đệ mình bận rộn làm canh cá, không khỏi nghi hoặc.
“Sư huynh, thức ăn ở Hàn Thanh Phong không đủ tốt sao?”
Tông chủ cũng ngạc nhiên, chẳng phải họ đang thảo luận chuyện tuyển chọn đệ tử sao, sao đột nhiên lại nhắc đến thức ăn của Hàn Thanh Phong?
Hay là sư đệ muốn cải thiện bữa ăn cho đệ tử để thu hút thêm nhân tài tham gia?
Nhưng Thanh Vân Tông vốn đâu thiếu người muốn gia nhập...
“Chắc là... tốt chứ?”
“Nếu bữa ăn của Hàn Thanh Phong còn gọi là kém, thì bọn ta ở mấy phong khác phải ăn đồ thừa canh cặn rồi!”
“Sư đệ à, rốt cuộc ai khiến ngươi nghĩ rằng thức ăn ở Hàn Thanh Phong không ngon thế!”
“Đúng đó, thật không biết điều!”
Tông chủ còn chưa kịp mở miệng, mấy vị Phong chủ đã không nhịn được mà tranh nhau nói, không khí lập tức trở nên náo nhiệt hẳn, khác hẳn bầu không khí nặng nề khi bàn công việc ban nãy.
Tông chủ: ???
Rốt cuộc là chỉ khi đổi chủ đề thì mọi người mới hào hứng đúng không!
Sở Nam Thư hoàn toàn không hay biết rằng hành động của mình đã khiến sư tôn suy nghĩ nhiều. Lúc này, cậu đang bận rộn nhóm lửa.
Chỉ một lát sau, nồi canh cá đã được nấu chín, nước canh trắng đυ.c, bốc lên mùi thơm nức mũi, khiến Sở Nam Thư không khỏi nuốt nước miếng.