Khả Tuệ lái xe còn Ân Ân thì tựa đầu vào cửa nhìn thành phố lung linh ánh đèn của những toà nhà cao tầng. Khả Tuệ không nói gì suốt chặng đường đi về, quay sang nhìn bạn thân. Cô lắc đầu: “Vậy là mấy hôm nay cậu tâm trạng không tốt là do Thời tổng đúng không?”
Ân Ân không đáp cũng không biểu hiện gì vì cô cũng biết Khả Tuệ đã nhận ra được điều gì đó, Khả Tuệ tiếp tục: “Cậu đừng lo lắng quá, cô ta nói như vậy rồi thì có khi đúng tâm thế của tập đoàn Thiên Ân là như vậy. Vả lại, tớ thấy ngoài việc cô ta cao ngạo, thoạt nhìn như một tảng băng còn lại không có vẻ gì là người nham hiểm hay xấu xa cả. Yên tâm, tớ cũng có mắt nhìn người mà.” Khả Tuệ trấn an bạn mình.
“Ừm, có lẽ tớ nghĩ nhiều rồi. Mà không sao, dự án này tớ đã gửi về tổng công ty, tớ xem như đã không còn làm việc cùng cô ta nữa.” nghĩ tới đây Ân Ân cảm thấy thoải mái hẳn.
“À, còn vụ gì mà tớ không biết. Giữa cậu và cô ta có gì đó phải không?” Khả Tuệ nghi ngờ hỏi Ân Ân.
“Cậu điên rồi, tớ với cô ta thì có cái gì ngoài công việc chứ. À, mà giờ cũng không có liên quan công việc nữa.” Ân Ân trề môi tiếp.
“Thôi thôi, đừng đánh trống lảng đi cô, khai mau không tớ không thả cậu xuống không đúng địa điểm đâu hà.” bạn thân hăm doạ.
“Ờ ờ tớ nói cho cậu là được chứ gì?” Ân Ân xị mặt.
Cô kể đầu đuôi câu chuyện từ lúc đảm nhận việc ký hợp đồng đến lúc cô được che ô ra xe lúc trời mưa. Khả Tuệ lắng nghe chăm chú rồi gật gù.
“Thế cậu có cảm tình với Thời tổng không?” quăng một câu làm Ân ÂN hết hồn.
“Cậu hâm à, tớ với cô ta làm gì mà cảm với tình.” Ân Ân quát Khả Tuệ.
“Ha ha, sao tớ thấy giống như nhân duyên sắp đặt vậy trời.” Khả Tuệ lại ghẹo cô.
“Này, bớt nói nhảm, tớ kể cho cậu nghe để cậu nói xằng nói bậy vậy hà.” Ân Ân nhéo bụng Khả Tuệ.
“Ấy ấy, thôi thôi tớ không ghẹo cậu nữa. Tớ lái xe đó.” Khả Tuệ ngưng đùa giỡn.
Ân Ân cũng biết điểm dừng vội thu tay lại và không thèm đếm xỉa gì tới cô bạn nhây quá nhây của mình.
“Cô ta nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng mà tớ thề trước giờ tớ chưa thấy ai có vẻ đẹp hút người như vậy. Trước giờ ngoài cậu ra thì trong mắt tớ chưa có người phụ nữ nào sánh ngang cậu được. Nhưng giờ thì có rồi nhé. Tớ thấy cậu với cô ta đứng cạnh nhau thì khối trai phải chết đứng chết ngồi với hai người. Đẹp đôi quá còn gì?” Khả Tuệ còn vẽ ra cái viễn cảnh làm Ân Ân muốn phát điên.
“ Haizzz, cậu bán đứng tớ vậy luôn à. Hay là mê cô ta rồi” Ân Ân liếc liếc.
“Tớ thà nói chuyện với trợ lý của cô ta còn vui hơn. Ở cùng chỗ với cô ta chắc tớ trầm cảm mất, chán quá chán. Haha, xem ra Mai Hoa cũng giỏi đi hầu hạ cục băng không cảm xúc đó chứ.” Khả Tuệ khen người khác.
“Ề, sao tớ lại thấy cậu với Mai Hoa lại có khả năng nhỉ, hay là…?” Ân Ân giả ngây ngô.
“Nè nè, tớ chỉ nói chuyện thôi làm gì mà cậu gán ghép tớ luôn vậy.” Khả Tuệ chu môi phản kháng.
“Ừm, tớ đùa thôi, mà câu căng thế này thì…” tới lượt Ân Ân Trêu cô.
“Này, tớ cho cậu đi bộ ngay bây giờ” Khả Tuệ giận tím mặt.
Hai cô cứ vậy đấu võ mồm với nhau trong suốt chặng đường về.
Nhiên Thời một tay lái xe, một tay gác lên bệ cửa chống cằm trông có vẻ suy tư nhưng vẫn tập trung cao độ lái xe. Mai Hoa trợ lý bên cạnh không dám mở lời nói chuyện mỗi lúc nhìn thấy sếp mình như thế này. Nhưng chặng đường này cũng phải 20 phút nữa mới tới nhà cô thì chắc bản thân Mai Hoa chết ngạt mất thôi. Không thể để vậy, Mai Hoa đánh liều mở lời:
“Thời tổng trông chị hôm nay không được tốt lắm ạ. Có phải khi nãy chị dùng bữa không vừa ý không?”
“Không, tôi bình thường” cô lạnh tanh đáp lại.
“Vậy chị có chỗ nào khó chịu ạ?” Trợ lý tiếp tục hỏi.
“Ừm, tôi chỉ có chút mệt thôi.” Nhiên Thời tỏ vẻ mệt.
“Chị có cần em làm gì không? Thấy chị mấy hôm nay tâm trạng không tốt” Mai Hoa lo lắng.
“Mai Hoa, ngày mai em giúp tôi một việc.” Nhiên Thời nhìn xa xăm.
“Dạ chị cứ giao, em sẽ làm hết khả năng của mình.” Mai Hoa như hiểu chuyện.
Nhiên Thời vẫn dùng ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước. Cô đang có những nghi ngờ nhưng lại sợ càng hy vọng bản thân sẽ nhận lại thất vọng. Cô đã thất vọng nhiều lần trước và tưởng chừng như bỏ cuộc nhưng từ cái hôm khi nhìn thấy Ân Ân cô lại tiếp tục hy vọng.
Về đến nhà, Nhiên Thời vào phòng ăn lấy một ly nước ấm uống cạn. Dì Lâm bước tới vội vàng: “Cô chủ, cô có muốn ăn gì không? Tôi đi làm ngay.”
“Tôi đã ăn rồi, dì cứ nghỉ ngơi đi đừng lo lắng cho tôi.” Nhiên Thời xua tay với dì Lâm.
“Vâng, vậy tôi không phiền, cô chủ nên ngủ sớm, thời tiết này hay mưa thất thường vào ban đêm đừng thức muộn dễ hao tổn sức khoẻ.” dì Lâm ân cần nhắc nhở Nhiên Thời.
“Tôi biết rồi, cảm ơn dì.” cô mỉm cười gật đầu.
Nhiên Thời bước lên cầu thang về phía phòng mình. Ánh đèn phòng cô chỉ mở một nữa nên phòng ngủ bây giờ không quá tối nhưng vẫn đủ sáng. Cô bước đến chiếc ghế đệm cạnh bàn ngồi xuống. Ngửa người ra sau, Nhiên Thời thở dài, trong cô bây giờ chẳng hiểu là cảm giác gì. Sau bữa dùng cơm với Ân Ân cô lại bị đôi mắt bồ câu hiền dịu của Ân Ân làm cô phân tâm, tim lại lệch nhịp mỗi khi cô ấy nhìn mình, hình ảnh cô gái năm đó lại được gợi lại trong tâm trí cô.
***
Có một cô bé ngồi dưới gốc cây bằng lăng ở công viên khóc thút thít vì cô bị vấp và trầy một mảng da ở đầu gối. Bởi cô lần đầu tiên được dì giúp việc dẫn đi công viên, khi dì ấy đi mua đồ ăn vặt cho cô bé cách đó không xa, vì háo hức cô bé đã chạy và đuổi theo một chú chim bồ câu đậu gần đó, chú chim bồ câu thì cứ bay lên rồi hạ cánh xuống làm cho Nhiên Thời thích thú chạy theo và bị vấp ngã. Khi ngước lên nhìn thì chỉ có cô bé ở đó chẳng có một ai. Cô bé tiến đến bãi cỏ dưới gốc ngồi thụp xuống. Trong lúc hoảng loạn vì ở một mình và bị vết thương ở gối có chút đau. Nhiên Thời chỉ biết ngồi chờ mong dì ấy sẽ tìm thấy mình, cô không dám rời đi tìm vì cô sợ càng đi càng xa nên quyết định ngồi đó. Chợt một cô gái có mái tóc nâu hoe thắt bím chạy lại, cô tiến đến nhìn cô bé đang sợ hãi khóc thút thít kia.
“Chào cậu, cậu có sao không?” cô bé quỳ gối trước mặt cô, đôi mắt trong ngần, con ngươi đen lay láy như đôi mắt bồ câu. Nhìn vào khiến cho cô bé ngồi khóc kia tự dưng an tâm mà gật đầu. Cô không nói gì cả chỉ vô thức gật đầu đáp lại cô bé kia rằng mình không ổn.
“Vậy để tớ giúp cậu nhé, đừng sợ tớ có băng cá nhân hình công chúa rất đẹp, tớ sẽ dán cho cậu và vết thương của cậu sẽ lành ngay thôi.” cô bé nhìn thấy vết thương trên gối Nhiên Thời liền tặng cho cô một nụ cười ngây thơ như ánh sáng ban mai chiếu rọi. Cô bé nhẹ nhàng xé miếng băng cá nhân rồi từ từ dán lên vết thương cho cô. Đôi bàn tay bé nhỏ, mũm mĩm ấn nhè nhẹ băng dính để băng không bị rơi ra mà không làm đau cô. Từng hành động của cô bé ấy đều thu hết vào ánh nhìn của Nhiên Thời, lòng cô tự dưng dâng lên cảm thấy ấm áp mà cô chưa từng có với ai trước đây. Cô nhìn cô bé ấy thật lâu mà không nói gì.
“Tiểu Ân, con đâu rồi.” một giọng nói người phụ nữ vang lên.
“Con đây, con tới liền đây ạ.” cô bé vừa nói vừa nhìn cô: “Tớ phải đi đây, cậu từ sau phải cẩn thận nhé.” vội vàng chạy đi không cho cô kịp phản ứng. Nhiên Thời chưa kịp biết một thông tin gì về người kia thì đã biến mất rồi, cô ủ rủ nhìn vết thương được cô bé ấy làm giúp, hình công chúa dễ thương màu hồng khiến cô bé cười tươi.
“Ôi ôi tiêu thư, con có làm sao không? Sao không đứng đợi dì mà đi đâu vậy?” dì Lâm hốt hoảng.
“Con bị ngã ạ, nhưng con không sao, con xin lỗi dì.” Nhiên Thời chỉ biết xin lỗi vì đúng là do sự nghịch ngợm của mình mà ra.
***
Trở về thực tại, giám đốc Ân Ân mà cô gặp có vẻ mặt không giống với cô bé đó lắm, nhưng đôi mắt thì 9 phần giống. Cũng phải đã 17 năm trôi qua rồi, con người phải thay đổi mà. Lòng cô lại dâng lên một nỗi niềm khó tả, cô cười chính mình bởi những lần bản thân cô lại ngây ngốc trước một cô gái như vậy. Trước giờ có rất nhiều chàng trai, cô gái có gia thế tốt và ngoại hình không tệ yêu thích cô, đeo đuổi cô nhưng cũng vì vẻ lạnh lùng, khó gần của cô mà sau thời gian ai nấy cũng đều phải bỏ cuộc.
Đối với cô, chẳng có một người nào ấn tượng để cô có thể nói chuyện làm bạn thôi chứ chưa tính đến hẹn hò. Ngần ấy năm trôi qua, cô bé năm ấy vẫn chưa bao giờ phai nhạt trong cô, có lẽ cô đã cảm mến cô bé ấy mất rồi. Nhưng cô lại chẳng có một chút thông tin nào về cô bé đó nên việc tìm kiếm có vẻ rất khó. Cô tiếp tục thở dài định lấy khăn trực tiếp đi tắm. Nhiên Thời đang bước đến cửa nhà tắm thì điện thoại của cô reo lên
“Con nghe.” là mẹ cô.
“Công việc của con không tốt hay sao giọng con yếu ớt vậy?” mẹ cô lo lắng.
“Dạ, chỉ là bận rộn quá thôi ạ. Con không sao.”
“Ừm, làm gì cũng phải lo cho bản thân đó, mẹ không yên tâm chút nào cả. Ngày mai mẹ sẽ nhắc dì Lâm nấu món bồi bổ cho con mới được.”
“Mẹ lại làm quá rồi. Con không sao thật mà. À mà bố thế nào ạ?”
“Bố con khoẻ, có mẹ đây chăm sóc rồi. Yên tâm, lo cho con đi.”
“Vâng, thế thì con yên tâm rồi. Mẹ gọi con có chuyện gì khác không?”
“Ừm, thì cũng muốn nhắc con là nay con gái mẹ cũng 27 tuổi rồi. Con có thể tìm cho mẹ một người con rể được không nè, bố mẹ chờ lâu rồi đó.” mẹ cô thăm dò.
“Haizzz mẹ cứ thế." Nhiên Thời chán nản.
"Nếu không tìm được ai thì mẹ có mấy mối tốt cho con. Con thấy thế nào."
"Con chưa đủ mệt mỏi sao. Mẹ còn không biết con ghét nhất mai mối mà."
"Ai bảo con gái mẹ tệ thế chi, từng này tuổi mà chưa từng hẹn hò phải để mẹ ra tay." mẹ cô than thở.
"Thôi được rồi, mẹ muốn nói gì đừng vòng vo nữa." Nhiên Thời nhận ra.
" Tối thứ tư tuần sau, mẹ hẹn cho con một người, con phải đi xem mắt đó." mẹ cô nhẹ nhằng thăm dò.
" Yên tâm, là một cô gái tốt. Không bắt con tìm con rể đâu."
"Dù vậy con cũng không muốn xem mắt thế này."
"Mẹ đã hẹn người ta rồi, không được từ chối, mẹ đã chấp nhận cho con quen phụ nữ rồi thì con cũng phải nhường bộ cho mẹ chút chứ."
"Lại thế, con chỉ cần đến buổi hẹn thôi đúng không?"
"Ừm, sao con cứ quan trọng thế, không quen được thì làm bạn." mẹ cô dụ dỗ.
"Duy nhất một lần này thôi, con chỉ nhường mẹ lần này thôi đó." cô cau có.
"Ừm, không có lần sau. Được chưa?" mẹ cô cũng chịu thua.
Cô cúp máy mà lòng còn hậm hực, cô mới 27 tuổi mà mẹ cứ sốt xoắn như thế có quá lắm không. Nhưng cô cũng thầm biết ơn ba mẹ cô luôn yêu thương và chấp nhận giới tính của cô. Mặc dù cô không thể hiện rõ ràng nhưng người làm cha mẹ đã luôn thông cảm và yêu thương cô dù cô có là ai, là người như thế nào đi nữa. Vậy nên cô nhường bộ mẹ cô cũng để cho bà vui. Nhiên Thời thở dài lần thứ 3 trong đêm nay và rốt cuộc cô cũng được đi tắm.