Dung Thu đầu óc mơ hồ, suy nghĩ miên man, nếu Tiết Mục không đồng ý từ hôn, bước tiếp theo cậu nên làm gì đây?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng vang lên tiếng của hạ nhân có chút sợ hãi:
"Thiếu gia?"
Dung Thu lập tức bật dậy, quên mất dấu vết đỏ ửng còn trên má mình.
"Ừ ừ, vào đi." Cậu vội vàng đáp bừa, sợ hạ nhân phát hiện ra điều gì đó khác lạ.
Nhưng dấu vết trên mặt cậu thực sự quá rõ ràng. Hạ nhân vừa bước qua cửa đã nhìn thấy gương mặt trắng trẻo như ngọc kia phủ một màu hồng nhạt quyến rũ, hàng mi đen láy còn vương chút ướŧ áŧ, đôi môi khẽ mở, tựa hồ có thể nhìn thấy nước óng ánh bên trong.
Mà chủ nhân của gương mặt ấy, đang chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, mờ mịt nhìn về phía bên này.
"Thiếu gia... từ khi nào lại đẹp đến vậy?"
Hạ nhân thất thần nhìn đến ngây ngốc, mãi đến khi đôi môi hồng khẽ mấp máy, hắn mới giật mình tỉnh lại, nhớ đến bộ dạng ngang ngược lúc trước của thiếu gia, không khỏi hoảng hốt:
"Thiếu, thiếu gia."
"Ừm?" Nhưng thiếu gia lại không hề trách mắng hắn, hơn nữa còn giống như đang hỏi hắn
Hạ nhân nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm chẳng lẽ thiếu gia thay đổi tính nết rồi sao? Hắn vội vàng nói ra mục đích của mình:
"Thiếu gia, Tiết công tử lúc rời đi có dặn, nói rằng muốn tặng một món quà lớn cho người."
…
Tiết Mục thực sự không có ý định buông tha cho cậu.
Dung Thu vốn tưởng rằng sau màn làm loạn đòi từ hôn lần này, Tiết Mục dù không đồng ý thì ít nhất cũng sẽ không đến tìm cậu trong thời gian tới. Cậu có thể nhân lúc này mà chậm rãi tính toán kỹ càng.
Cậu nghĩ rằng, nếu đã vì Dung thiếu gia nhất quyết muốn cưới Tiết Mục, khiến Tiết Mục không thể gặp được Văn Nhân Quyết, vậy nếu cậu có thể tác hợp cho hai người bọn họ, chẳng phải đến khi cổ độc giải trừ, Tiết Mục sẽ không truy sát cậu nữa sao?
Nếu như Tiết Mục thực sự không thể lay chuyển, thì cậu cũng có thể đi tìm Văn Nhân Quyết, xây dựng mối quan hệ tốt với y. Đến lúc cổ độc được giải, Văn Nhân Quyết có thể nói vài lời tốt đẹp trước mặt Tiết Mục, biết đâu kết quả cũng sẽ như ý.
Tóm lại, chính là muốn bọn họ quay lại với nhau, còn bản thân thì đến lúc đó mang theo hành lý lặng lẽ trốn đi, chắc cũng chẳng ai để ý.
Lúc bò dậy từ trên giường, cậu đã nghĩ như vậy, nhưng khi hạ nhân bước vào thì ý tưởng này lại bị gác lại.
Tiết Mục nói muốn tặng cậu một món quà lớn.
Hắn mời cậu ngày mai nhất định phải đến Tiết phủ.
"Ngươi đi nói với Tiết Mục là ta không muốn đi."
Cậu cố ý tỏ vẻ không kiên nhẫn mà nói, nhưng nói được một nửa thì giọng lại đột nhiên nhỏ dần. Cậu vội vàng đi tới cửa, muốn xem thử Tiết Mục đã đi xa chưa.
Không thể để Tiết Mục nghe thấy cậu nói như vậy.
Nhưng vừa bước đến cửa, cậu lại đột nhiên dẫm phải cái gì đó.
Cúi xuống nhìn, thì ra là mảnh ngọc vỡ rơi trên mặt đất ban nãy, dưới ánh mặt trời, những mảnh vỡ lấp lánh ánh sáng.
Dung Thu không hiểu sao rùng mình một cái, tay chân luống cuống nắm lấy ống tay áo, vò nát một hồi lâu:
"...Thôi, ta vẫn nên đi vậy."
Dung Thu đương nhiên không muốn đi chút nào, nhưng Tiết Mục lại đáng sợ như thế, cậu sợ mình diễn hơi quá sẽ bị nghi ngờ.
Thế là đến ngày hôm đó, cậu đã đứng trước cửa Tiết phủ, nhưng cứ lề mề mãi không chịu vào. Trước cửa Tiết phủ người qua lại rất đông, cậu sẽ giả bộ mình là người đi đường, cúi đầu đi tới đi lui trước cửa lớn Tiết phủ.
Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, thì một nhóm gia đinh của Tiết phủ không biết từ lúc nào đã đứng xung quanh cậu, thậm chí còn nhường ra một lối đi, Dung Thu mãi lúc này mới phát hiện ra.