“Nhị ca vốn định đích thân đến, ai ngờ giữa đường lại gặp phải một con Hỏa Bờm Sư linh thú năm trăm năm tuổi. Nhị ca muốn ký khế ước để thuần hóa nó làm tọa kỵ, nên mới bị trì hoãn không thể tới được. Tuy nhiên, chuyến này đến đây, Nhị ca chỉ vì một chuyện duy nhất. Nếu Nhị ca không thể tự mình tới, thì để ta thay mặt truyền đạt cũng không khác gì.”
Nói đến đây, Trác Vân Nhã Nhi liền dứt khoát rút từ trong lòng ra một phong thϊếp đỏ thắm, mạnh mẽ ném lên bàn, phát ra tiếng “bốp”.
Bên ngoài phong thϊếp đỏ, ba chữ to viết rất phóng khoáng và nổi bật:
Thư, Thối, Hôn.
Thủy Mặc Miễn nghe xong lời của Trác Vân Nhã Nhi, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Hỏa Bờm Sư là linh thú mang thuộc tính hỏa, tính tình hung bạo, cực kỳ khó thuần phục, huống chi đó lại là một con Hỏa Bờm Sư đã tu luyện năm trăm năm! Với cấp bậc đó, nó tương đương với một Sơ cấp Đại huyền sư!
Nhị hoàng tử Trác Vân Dật Thiên lại muốn thuần hóa một con linh thú cường đại như vậy?
Vậy thì cảnh giới huyền võ của hắn rốt cuộc đã đạt đến mức nào?
Nhưng còn chưa kịp để Thủy Mặc Miễn và các trưởng lão tiêu hóa hết sự kinh ngạc về thực lực của Nhị hoàng tử, thì hành động tiếp theo của Trác Vân Nhã Nhi đã khiến tất cả bọn họ đồng loạt sa sầm mặt.
Thư Thối Hôn đỏ rực chói mắt nằm ngay trên bàn. Đặc biệt là ba chữ “Thối Hôn Thư” lớn đến nỗi chỉ cần không mù là đều thấy rõ.
Hơn nữa, hành động của Trác Vân Nhã Nhi khi ném thϊếp lên bàn mang theo một sự sỉ nhục ngấm ngầm, như thể không thèm để Thủy gia vào mắt.
“Ngũ công chúa, ý của người là gì đây?” Tứ trưởng lão Thủy Mặc Dương, người có tính tình nóng nảy nhất, lập tức đứng phắt dậy chất vấn.
Trác Vân Nhã Nhi vẫn giữ nụ cười thanh nhã, nhưng lời nói ra lại chẳng dễ nghe chút nào:
“Tiền bối không nhìn rõ hay sao? Ngay cả ba chữ ‘Thư Thối Hôn’ to tướng cũng không nhận ra được?”
Tứ trưởng lão Thủy Mặc Dương tức đến mức râu tóc dựng ngược, ánh mắt trừng lớn, chỉ hận không thể vung tay tát cho cô nhóc trước mặt một trận!
Đúng là con bé phế vật đó không xứng với Nhị hoàng tử, nhưng hành động của Ngũ công chúa và Nhị hoàng tử thật sự quá đáng!
Thủy Mặc Miễn sắc mặt sa sầm, giọng nói mang theo chút lạnh lùng:
"Ngũ công chúa, Thủy mỗ tự biết rõ bản thân. Con bé đó bẩm sinh phế vật, đúng là không xứng với Nhị hoàng tử tài hoa xuất chúng. Nhưng xin Ngũ công chúa đừng quên, hôn sự này do tiên hoàng ban, nếu muốn từ hôn, cũng không đến lượt các người tự tiện làm thế!"
"Ngươi!" Trác Vân Nhã Nhi vừa định nổi giận, nhưng nghĩ đến lời dặn của Nhị ca trước khi đi, lập tức áp chế cơn tức, nở nụ cười nhã nhặn:
"Tiền bối bớt giận, Nhã Nhi không có ý xúc phạm. Chỉ là việc này nói ra thì dài dòng, chi bằng gọi người trong cuộc đến đây, Nhã Nhi sẽ giải thích rõ ràng với mọi người?"
“Không cần gọi nữa, ta đã tới rồi.”
Một giọng nói uể oải vang lên từ ngoài cửa, kéo theo sự xuất hiện của một thiếu nữ mặc áo trắng bước vào.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía giọng nói, sau đó đều sợ hãi trừng lớn mắt.
Thiếu nữ bước ra từ màn đêm, toàn thân áo trắng loang lổ vết máu, trên người đầy vết roi, có chỗ thịt bị lật ra trông thật kinh khủng. Nhưng đó chưa phải là điều gây sốc nhất.