Trước mặt Thủy Cầm Thiền, người đàn ông thanh tú kia không ai khác chính là Vân Phi Dật, người từng bị bắt tại trận cùng cô trên giường, mang danh “gian phu”. Hắn cũng là bảo bối của Vân gia, một thiên tài đạt đến cảnh giới Cửu giai huyền khí, Cửu tinh Huyền đồ.
Thủy Cầm Thiền không hiểu tại sao Vân Phi Dật lại lén lút chạy đến Thủy phủ, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng, khả năng cao hắn tới tìm cô, thậm chí có đến bảy phần là để tính sổ.
Chết tiệt! Cô bỗng thầm mừng vì mình đã biến thành một kẻ xấu xí, nếu không, với cái danh "gian phu" và "da^ʍ phụ", hắn chắc chắn sẽ nhận ra cô ngay.
Thấy cô không đáp lời, ánh mắt Vân Phi Dật thoáng qua tia suy đoán.
Trong gia tộc, những người phạm tội tà da^ʍ thường bị áp dụng hình phạt dùng nước ăn mòn da, khiến khuôn mặt họ bị hủy hoại, đây là một trong những hình phạt tàn nhẫn nhất trong nội phủ.
“Thì ra là một da^ʍ phụ.” Vân Phi Dật nhíu đôi mày thanh tú, liếc nhìn Thủy Cầm Thiền một cái đầy lạnh nhạt rồi lập tức bay đi.
“Thằng cha này, đừng tưởng trời tối là ta không thấy ánh mắt của ngươi! Khinh bỉ cái quái gì chứ? Ta xấu thì đã làm sao!”
Thủy Ngâm Thiền thầm lẩm bẩm trong lòng, vừa thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt nghe thấy tiếng “keng” vang lên bên cạnh.
Cúi xuống nhìn, cô thấy một chiếc bình nhỏ tinh xảo rơi dưới đất.
Thủy Cầm Thiền vội nhặt lên, mở nắp ra ngửi thử.
Đan dược trị thương!
Không chút do dự, cô lập tức nuốt viên đan dược, sau đó vận dụng nội công tâm pháp cổ võ của mình, để dòng năng lượng lưu chuyển khắp cơ thể.
Chỉ trong chốc lát, cơ thể cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đôi mắt hơi nheo lại, cô nhìn về hướng "gian phu" vừa biến mất, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Thú vị thật, không ngờ cái tên gian phu này lại là một kẻ tốt bụng đến vậy.”
Đêm càng lúc càng sâu.
Trong đại sảnh Thủy phủ, gia chủ Thủy Mặc Miễn cùng nhị trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão đang nghiêm nghị ngồi trên ghế. Bốn người đàn ông thuộc thế hệ “Thủy” đứng lặng yên hai bên, không ai dám cất lời.
Nhị trưởng lão Thủy Mặc Lệ nhìn về phía Thủy Mặc Miễn với vẻ mặt trầm trọng:
“Đại ca, nhị hoàng tử bất ngờ đến đây, huynh nghĩ là vì chuyện gì?”
Thủy Mặc Miễn ngồi thẳng lưng, trầm giọng nói:
“Mười phần thì có đến tám, chín là vì hôn sự năm đó.”
Nhị trưởng lão vừa nghe vậy, sắc mặt già nua thoáng biến đổi, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ:
"Đại ca, con bé đó sinh ra đã là phế vật, vốn đã không xứng với Nhị hoàng tử. Ai ngờ nó lại làm ra chuyện mất hết liêm sỉ như thế! Đúng là làm mất mặt Thủy gia chúng ta!"
Tứ trưởng lão cũng cau mặt khó chịu như thể bị táo bón:
"Thủy gia chúng ta mà lại sinh ra một đứa đê tiện lăng loàn như thế, may mà phát hiện kịp thời để phong tỏa tin tức, nếu không danh tiếng nhất gia của Thủy gia ở Thanh thành cũng mất sạch rồi!"
Ngũ trưởng lão nhíu mày:
"Ta thấy con bé đó tuy tính tình nhu nhược, nhưng không giống người phóng túng như vậy. Có lẽ chuyện này có hiểu lầm gì chăng?"
"Nhân chứng, vật chứng đều rõ rành rành, làm gì có hiểu lầm! Thằng nhóc Vân gia kia là bảo bối của nhà họ Vân, lẽ nào ngũ đệ muốn nói không phải con bé đó leo lên giường của nó mà là thằng nhóc đó... ép buộc con bé à?" Tứ trưởng lão nói đến đây, mặt đỏ bừng vì tức giận.