Khi ánh mắt cô vô tình lướt qua một góc nào đó, trái tim cô bỗng thịch một tiếng, như thể có ai đó bóp chặt nó rồi buông ra. Cảm giác này tuy ngắn ngủi, nhưng vẫn khiến cô bất an.
Cô dừng bước, nhìn về phía khiến mình cảm thấy kỳ lạ.
Ánh mắt cô rà soát một lượt và dừng lại ở chiếc ghế dài đẹp nhất cạnh sân khấu. Trên đó có khoảng sáu, bảy người đang ngồi.
Điều đáng chú ý là tất cả bọn họ đều nghiêng người, như thể đang vây quanh một người đàn ông ở giữa.
Ánh mắt Mễ Di dừng lại trên bóng dáng người đàn ông đó. Từ góc nhìn của cô, chỉ có thể thấy bóng lưng của anh ta.
Phần lớn cơ thể anh ta ẩn trong bóng tối, ánh đèn mờ nhạt tạo thành một đường nét sắc sảo trên người hắn.
Bàn tay anh ta cầm ly rượu nhẹ nhàng lắc lắc, ánh kim loại của chiếc đồng hồ trên cổ tay phản chiếu ánh sáng mờ ảo.
Dù người xung quanh có nói gì, anh ta vẫn tỏ ra lãnh đạm, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, động tác vô cùng tùy ý.
Thế nhưng những người xung quanh không hề bận tâm đến sự lạnh nhạt của anh ta, ngược lại càng trở nên nhiệt tình hơn.
Chỉ nhìn bóng dáng anh ta thôi cũng có thể nhận ra anh ta hoàn toàn khác biệt với đám người ở đây, thậm chí là với tất cả mọi người trong quán bar.
Lần thứ hai ánh mắt dừng trên người đàn ông này, cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện, nhưng lần này nhẹ hơn nhiều, như thể có thứ gì đó đang cố kìm nén lại.
Dù chỉ là một cảm giác thoáng qua, nó vẫn khiến Mễ Di cảm thấy khó chịu.
Cô ghét cảm giác như bị ai đó khống chế.
Mễ Di nhìn anh ta thêm vài giây, rồi bất giác so sánh với ký ức trong đầu.
Hình như… đây chính là bạn trai của con thú hai chân ngốc nghếch kia?
Khoan đã, chẳng phải anh ta nói là có việc bận sao?
Mễ Di biết quán bar là chỗ vui chơi của con người, không phải nơi làm việc.
Ồ, anh ta gạt người. Đúng là kẻ xấu.
Mễ Văn Trạch phát hiện cô không theo kịp, liền quay lại. Thấy cô đang đứng yên như trời trồng, ngơ ngác nhìn về một phía nào đó, cậu tặc lưỡi khinh thường.
“Đừng ngẩn ra đó nữa, Chúc ca sắp mất kiên nhẫn rồi.”
Mễ Di chớp mắt, thu lại ánh nhìn. “À.”
Nếu lúc ăn tối người này vẫn còn ở đây, cô sẽ giúp con thú ngốc nghếch kia báo thù một chút.
Quyết định xong, Mễ Di theo sau Mễ Văn Trạch đi lên cầu thang, tiến vào một phòng riêng nằm ở xa sân khấu nhất.
Mễ Văn Trạch chưa gõ cửa vội mà quay lại nhắc nhở lần nữa:
“Lát nữa đừng quên lời tôi dặn đấy!”
Mễ Di quay đầu nhìn cậu, im lặng không nói gì.
Thấy vậy, Mễ Văn Trạch nghĩ cô không hiểu nên định nhắc lại, nhưng lúc này Mễ Di lại gật đầu thật mạnh.
Tất nhiên là không quên rồi!
Heo! Michelin! Ăn cơm!
Mèo con đối với mọi thứ của loài người đều cảm thấy vô cùng tò mò.
Bao gồm nhưng không giới hạn trong đồ ăn của con người, nơi ở của con người và cả bản thân loài người.
Mễ Di theo sau Mễ Văn Trạch bước vào phòng riêng, tiếng cười nói bên trong bỗng dưng im bặt.
Cô tò mò thò đầu vào trong, tìm kiếm xem thử “anh heo” kia là người như thế nào.
Dù đã thấy qua trong trí nhớ, nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn rõ một lần.
Trong phòng chỉ có ba người, người ngồi chính giữa là một gã đàn ông to béo, mặt tròn như cái đĩa, đầy mỡ bóng lưỡng. Ghế dựa gần như sắp gãy vì phải gánh cả thân hình đồ sộ của anh ta.
Ơ, nói anh ta giống heo thì quả thực là oan ức cho loài heo.
Sợ nhìn thêm chút nữa sẽ bẩn đôi mắt xinh đẹp của mình, Mễ Di vội vàng nhìn sang hai người ngồi bên cạnh.
Vừa nhìn thấy, cô suýt bật cười.
Hai người kia gầy nhom, nhỏ thó, đối lập hoàn toàn với Chúc Đồng, giống như hai người một tháng chưa được ăn cơm vậy.
Cả ba ngồi cạnh nhau, sự đối lập quá rõ ràng khiến người ta nhìn mà thấy buồn cười.
Chẳng bao lâu, Mễ Di lại bị cảnh vật trong phòng thu hút. Phòng được trang trí rất kỳ quặc, trên tường treo đầy những đồ trang trí, nhìn thôi đã khiến cô muốn nhảy lên đó chạy qua chạy lại.