Bé Mèo Vạn Người Mê Trong Truyện Ngược Muốn Làm Gì Thì Làm

Chương 2

Lại nhìn thiếu nữ lúc này, hai tay hai chân đồng thời chạm đất, trông chẳng khác nào một con vật.

Trời đất ơi! Thần kinh à!

Tài xế lập tức nuốt ngược hơi thở vừa bật ra, thân thể phản ứng còn nhanh hơn cả đại não, nhanh như chớp chạy về phía xe, một chân nhấn ga hết cỡ.

Trong nháy mắt, tài xế bộc phát tiềm năng đua xe, lao đi với tốc độ kinh hồn.

Thiếu nữ không để ý đến biểu cảm của tài xế, cô vẫn giữ nguyên tư thế tứ chi chạm đất, ngẩn ngơ vài giây, rồi nghiêng nghiêng đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngay sau đó, cô chậm rãi đứng thẳng dậy.

Nhìn thấy mình càng ngày càng xa mặt đất, đôi mắt cô trừng lớn đầy kinh ngạc.

Cô lại cúi xuống nhìn đôi chân và đôi tay của mình, vẻ mặt đầy sự không thể tin được.

Miao miao miao miao?!

Cái chân nhỏ lông xù đáng yêu của mình đâu rồi?!!

Rõ ràng mình là một bé mèo cơ mà, sao lại biến thành một con thú hai chân thế này?!

Mễ Di nỗ lực dùng cái đầu mèo nhỏ của mình nhớ lại chuyện gì đã xảy ra khiến cô biến thành như vậy.

Vừa nãy, hình như mình vừa đánh đuổi con Đại Hoàng nhà bên cạnh xong, rồi ngồi xổm bên lề đường suy nghĩ xem ăn gì.

Mấy nhóc con nói gần đây mới mở một tiệm ăn, bà chủ vừa xinh đẹp lại rộng rãi.

Mỗi ngày đều chuẩn bị canh ngon, còn cho cá khô làm đồ ăn vặt...

À không đúng, trọng điểm không phải chuyện này.

Vừa mới chạm vào cái con thú hai chân kia, trên người cô lại truyền đến một luồng hấp lực kỳ lạ mà không thể kháng cự.

Cho nên mình bị hút vào thân thể của cô gái này sao?

Cô thử nhảy lên một cái, dậm chân một cái, vẫy vẫy tay, cảm nhận từng bộ phận trên thân thể này.

Đôi mắt hạnh chớp chớp đầy vẻ tò mò mới lạ.

Thì ra cảm giác của thú hai chân là như vậy à.

Mễ Di đột nhiên nhớ đến lần trước gặp một tên thầy bói, anh ta nói thật ra cô chính là con người, còn bảo muốn xoa bụng cô rồi mới nói cho cô biết cô là ai.

Cô không tin đâu! Đó chẳng qua là âm mưu của loài người để được xoa bụng thôi!

Lúc đó, cô còn đuổi theo tên thầy bói này đánh cho một trận, đến nỗi anh ta không dám nói lung tung nữa.

Nhưng không ngờ lời của tên thầy bói đó lại thành sự thật!

Mình thực sự biến thành con người rồi sao?!

Tuy nhiên, có một điều anh ta nói sai, mình vẫn là Mễ Di, chỉ là bị hút vào thân thể của thú hai chân mà thôi!

Khi Mễ Di còn đang tò mò cảm nhận thân thể con người này, cô giật giật lỗ tai.

Hình như có một âm thanh rất xa xôi nhưng cũng rất gần đang truyền đến.

Mễ Di nhìn quanh một vòng, lúc này mới phát hiện ra âm thanh phát ra từ vật gì đó trong tay mình!

Cô cẩn thận ghé sát vào nghe thử, có mùi kim loại.

Cô lại cúi xuống nhìn kỹ, đột nhiên màn hình sáng lên làm cô giật mình nhảy ngược về sau, suýt chút nữa ném vật đó đi.

Lúc này mới nhớ ra, đây chẳng phải thứ mà mỗi con người đều có sao? Điện thoại di động!

“Mễ Di, tôi gọi mà chị điếc à? Dám không trả lời tôi sao!”

“Tốt thôi, vậy thì chị…”

Nghe giọng nói nam đầy khó chịu từ trong điện thoại, Mễ Di lập tức xụ mặt mèo xuống.

Tuy không biết người này là ai, nhưng nghe qua thì rõ ràng người này đang mắng mình!!

Hơn nữa lại dám nói mình điếc?! Lỗ tai của Mễ là lợi hại nhất đấy nhé!

Cô hừ một tiếng thật mạnh vào điện thoại, ngắt lời giọng nam đối diện.

“Con chó nào sủa đấy? Ồn muốn chết! Không nói nổi thì đi làm bạn với Đại Hoàng nhà bên cạnh đi, mà Đại Hoàng còn chê anh ồn nữa kìa. Đừng có lo chuyện của Mễ Di, đồ thần kinh!”

Nói xong, cô không cần ai dạy cũng tự biết cách cúp máy.

Cũng không biết người này là ai, tại sao đột nhiên xuất hiện rồi mắng mình. Nếu mà để cô biết người này là ai, nhất định phải đánh cho anh ta một trận!

Mễ Di tức giận đến mức muốn vẫy đuôi cuồng loạn, rồi đột nhiên nhớ ra, hiện tại mình không còn đuôi nữa, vì mình đã biến thành con người!

Nhận ra điều này, cô thoát khỏi cơn giận vừa rồi, lại một lần nữa dùng cái đầu mèo nhỏ để suy nghĩ.

Nhưng mà, tại sao mình lại cảm thấy cô gái này rất đặc biệt và vì sao mình lại bước vào thân thể của cô ấy chứ?