Kiều Du nhìn khuôn mặt quen thuộc trong điện thoại, cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn bất chấp tất cả bay đến bên anh ngay lập tức.
Không được, ít nhất là bây giờ vẫn chưa được.
Ngay khi Trình Tư Niên đang do dự không biết có nên liều chết gọi điện cầu cứu Giang Trạm hay không thì Kiều Du cuối cùng cũng dần ngừng khóc, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi muốn xuất viện."
Cuối cùng Trình Tư Niên cũng không ngăn được Kiều Du, đành ngậm ngùi làm thủ tục xuất viện cho cô rồi đưa cô về nhà. Trước khi đi, hắn ta dặn đi dặn lại, nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, nếu không lần sau gặp lại, có khi lại là ở phòng bệnh của hắn.
Kiều Du cười đáp ứng nhưng vừa về đến nhà đã tự rạch một nhát vào lòng bàn tay.
Không phải Kiều Du cố tình tự làm hại mình, chỉ là nếu cô đoán không nhầm thì viên ngọc mẹ cô để lại cho cô phải dùng máu của cô mới có thể kích hoạt.
Kiều Du phát hiện ra viên ngọc này khi đang dọn dẹp di vật của mẹ, cô vẫn luôn đeo nó trên cổ tay. Viên ngọc không lớn, chỉ bằng một đốt ngón tay cái nhưng hình dáng lại có phần kỳ lạ.
Bên ngoài là một vòng ngọc hình tròn màu xanh lục sẫm, bên trong là một viên ngọc bích hình tròn nhỏ hơn một chút, giữa viên ngọc bích có một lỗ nhỏ hình vuông, bên trong đan xen nhiều đường vân màu xanh lục, trông giống như có nhiều dây leo quấn vào nhau.
Kiếp trước, Kiều Du từng nghe nói có người không biết từ đâu có được một bảo vật, có thể chứa được hàng chục mét vuông đồ đạc. Hơn nữa, bất kể lúc nào, ở đâu, đều có thể lấy đồ trong đó ra, giống như túi Càn Khôn trong tiểu thuyết tiên hiệp vậy. Người ta gọi bảo vật như vậy là không gian tùy thân.
Lúc đó, cô còn tưởng chỉ là lời đồn thổi của người có tâm gây chuyện, không ngờ khi mạng sống của cô sắp kết thúc, cô lại thực sự nhìn thấy một không gian tách biệt với thực tại. Chỉ tiếc là lúc đó, cô không còn cơ hội để khám phá nữa.
Kiều Du nắm chặt viên ngọc trong lòng bàn tay đang chảy máu, trên mặt không hề lộ vẻ đau đớn, như thể lòng bàn tay bị rạch không phải của cô vậy.