Chỉ cần anh không thấy ngại, thì những chuyện trước đó xem như chưa từng xảy ra.
Hợp đồng in sẵn nằm trong túi áo, Hy Thời đã ký tên rồi. Chỉ cần Chung Ngộ Tiêu ký nốt, cuộc hôn nhân này sẽ chỉ là hình thức, một cuộc kết hôn giả đúng nghĩa.
Có điều, thật tiếc khi anh vừa tìm được một đối tượng hợp gu lại phải từ bỏ.
“Xem ra trí nhớ của Hy Đại Thiếu không tốt lắm nhỉ.”
Hy Thời đột nhiên cảm thấy không ổn.
Chết tiệt! Chung Nhị sẽ không nhắc lại chuyện xấu hổ nào đấy chứ?
“Đây đâu phải lần đầu chúng ta gặp nhau. Hồi nhỏ cậu bị gãy chân, nhất định bám lấy tôi không buông.”
“…”
Ký ức đen tối ùa về, Hy Thời giật giật khóe mắt, cảm giác chẳng lành.
Chung Ngộ Tiêu nhấp một ngụm cappuccino đã được thêm đường và sữa, vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi. Anh hơi híp mắt, giọng nói chậm rãi xen lẫn ý cười ác ý, phá tan chút hy vọng mong manh của Hy Thời:
“Hai ngày trước, trước cổng Đại học Lâm, Hy Đại Thiếu còn tặng tôi một bó hoa.”
Quả nhiên, chuyện gì đến cũng phải đến.
“Chỉ là hiểu lầm thôi.”
Hy Thời ngượng ngùng đến mức ngồi không yên, sắc mặt thay đổi liên tục. Chung Ngộ Tiêu nhìn thấy biểu cảm này thì càng thỏa mãn sự thích thú, đặt túi bánh bao lên bàn trước mặt Hy Thời.
“Đây là gì?”
“Quà. Lễ đáp lại bó hoa kia.”
“…”
Hy Thời nhìn chằm chằm dòng chữ đỏ to trên túi “Quán Ăn Nhỏ Sa Huyện”, trầm mặc suốt nửa phút. Anh chưa từng ăn, nhưng nghe danh không ít. Đẳng cấp của quán ăn nhỏ này thế nào, anh hoàn toàn rõ:
“Quan hệ giữa cậu và anh trai cậu có vẻ không tốt nhỉ?”
Có lẽ Du Gia Ngọc đã đoán đúng. Chung Ngộ Tiêu kết hôn với anh chắc là để tranh gia sản.
Đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Chung, mà lại sa sút đến mức dùng đồ ăn từ quán bình dân để làm quà.
Chung Ngộ Tiêu thoáng ngạc nhiên:
“Hửm?”
“Không có gì.”
Sợ động chạm đến chuyện buồn của Chung Ngộ Tiêu, Hy Thời rất khéo léo đổi chủ đề:
“Sao cậu không lấy thêm một đôi đũa dùng một lần?”
Hy Thời thầm nghĩ, nếu Chung Nhị vì xấu hổ mà tức giận, không chịu ký hợp đồng và muốn biến giả thành thật thì anh biết làm sao?
Ánh mắt anh lướt qua người đàn ông đối diện, khẽ lắc đầu, thở dài.
Nếu Chung Ngộ Tiêu dùng mỹ nhân kế với anh, e là anh khó lòng giữ mình.
Hả?
Chung Ngộ Tiêu hoàn toàn không hiểu Hy Thời đang nghĩ gì, chỉ thấy Hy Thời gọi nhân viên phục vụ mang một cái nĩa. Anh mở túi nhựa, cắm vào một chiếc bánh bao rồi cắn một miếng.
Hy Thời nhíu mày, sau khi nuốt xong liền đánh giá:
“Hương vị cũng thường thôi.”
Ngữ điệu của anh đầy vẻ chê bai.
Nhưng ngay sau đó, anh lại cắm thêm một chiếc bánh bao nữa và tiếp tục ăn.