Đối Tác Liên Hôn Của Tôi Mang Hai Bộ Mặt

Chương 20: Thích sao?

Đúng là mọt sách, nhưng không phải người anh muốn lên giường cùng.

Mà là tên phiền phức Chung nhị thiếu.

Hẳn đối phương đã lấy số này từ Hy Sùng Dương.

Hy Thời ngả người tựa vào sofa, chân gác lên bàn trà, ánh mắt khó lường nhìn dòng tin nhắn.

Trả lời sao đây?

Chuyện bị từ chối kết bạn lần trước anh vẫn nhớ như in. Dựa vào đâu mà Chung Ngộ Tiêu muốn từ chối thì từ chối, muốn liên lạc thì liên lạc?

Hy Thời chẳng muốn đáp lại.

Nhưng lại sợ không trả lời thì đối phương sẽ đi mách với Hy Sùng Dương. Tên mọt sách đó không có tài cán gì đặc biệt, chỉ giỏi mách lẻo. Lần đầu tiên gặp nhau khi còn nhỏ, Chung nhị thiếu đã từng mách tội anh.

Thiếu gia họ Hy cân nhắc từng câu chữ, cuối cùng nhắn lại đúng một từ:

[Ừ.]

Nhận được tin nhắn, Chung Ngộ Tiêu không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Anh không thể nào liên tưởng nổi giữa câu trả lời lạnh lùng, cao ngạo này với hình ảnh một con công xanh lè phô trương, từng ngỏ ý hẹn anh đến khách sạn. Không ngờ, thiếu gia lại có hai bộ mặt.

Sở Dật nhìn Chung Ngộ Tiêu cầm điện thoại, vừa đọc tin nhắn vừa mỉm cười, trong lòng như bị dao đâm từng nhát, máu nhỏ từng giọt:

“Tiểu Tiêu, tại sao đột ngột quyết định kết hôn như vậy? Cậu đã gặp Hy Thời chưa? Có thích anh ta không?”

Tiểu Tiêu.

Chỉ có ba mẹ mới gọi anh như vậy, ngay cả Chung Tri Lễ cũng chưa từng dùng cách gọi thân mật ấy.

Không biết từ bao giờ, Sở Dật cũng thỉnh thoảng gọi anh như vậy.

Chung Ngộ Tiêu dường như không để ý đến sự thất thố của anh, khẽ nhướn mày: “Thích sao?”

Trong giới nhà giàu như họ, điều quan trọng hơn cả là môn đăng hộ đối. Ngay cả Chung phụ và Chung mẫu cũng không phải ngoại lệ, hôn nhân của họ ít nhiều đều vì lợi ích.

“Tôi tưởng câu hỏi này chỉ có trong phim truyền hình. Không ngờ bác sĩ Sở lại thuần khiết như thế.”

Sở Dật nghẹn lời. Trước mặt anh giờ đây là một người đàn ông trưởng thành, không còn là cậu bé ngoan ngoãn, đáng yêu ngày nào. Thời gian đã mài dũa Chung Ngộ Tiêu trở thành một con người hoàn toàn khác. Anh quên mất rằng Chung Ngộ Tiêu giờ đây là khách quen của những hộp đêm, bên cạnh lúc nào cũng có người vây quanh.

“Hy Thời là kẻ chơi bời phóng túng, tình nhân khắp nơi. Anh ta rất tệ, dù có kết hôn rồi cũng chắc chắn nɠɵạı ŧìиɧ.”

Chung Ngộ Tiêu cười nhạt, giọng điệu lười nhác: “Vậy thì tôi và anh ta chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.”

Những người tình của Chung Ngộ Tiêu không kém cạnh gì Hy Thời. Nếu so xem ai phóng túng hơn, có lẽ Hy Thời còn phải nhường anh một bậc.

Hy Thời không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Một chữ "Ừ" đã đủ để Chung Ngộ Tiêu hiểu rõ thái độ của anh ta đối với cuộc hôn nhân sắp đặt này.

Sau khi kết thúc buổi mát-xa, Sở Dật thậm chí không còn tâm trạng nói chuyện. Anh từ chối lời mời uống trà chiều của Chung phu nhân, tay xách đồ, bước ra khỏi nhà với dáng vẻ mất hồn.

Chung phu nhân nhìn theo, không khỏi thắc mắc:

“Bác sĩ Sở bị làm sao vậy?”