Hy Thời ngang nhiên đánh giá Chung Ngộ Tiêu từ đầu đến chân, ánh mắt không chút kiêng dè:
“Cậu thích đàn ông phải không? Có muốn thử với tôi không?”
Anh lấy một tấm danh thϊếp, nhét vào trong sách của Chung Ngộ Tiêu.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, một thứ từ tính vô hình giữa những người cùng giới như họ lập tức dấy lên. Chung Ngộ Tiêu sững lại. Hy Thời… muốn hẹn anh sao?
“Anh nhuộm tóc này...”
“Đẹp không?” Hy Thời vuốt nhẹ tóc, cười tự mãn:
“Hôm qua vừa nhuộm xong, chắc là để gặp được em.”
Chân dài, đẹp trai, giọng nói cũng đầy cuốn hút.
Nếu lên giường, đôi chân ấy quấn lấy eo anh, cộng thêm giọng nói này gọi tên anh một cách đam mê... nghĩ thôi đã khiến Hy Thời cảm thấy phấn khích.
Chung Ngộ Tiêu im lặng.
Có vẻ như anh đã hiểu lý do khiến Chung Tri Lễ tức giận.
Màu xanh đậm, pha chút sắc tối, dưới ánh mặt trời lại tỏa ra sự sống động khó cưỡng.
Dù có phần dị biệt, nhưng màu tóc này trên người Hy Thời lại hợp đến bất ngờ. Chính là nhờ khuôn mặt ấy mới "gánh" được kiểu tóc kỳ lạ này.
Chàng đại thiếu gia nhà họ Hy dường như rất nghiêm túc khi tán tỉnh. Thần thái hoàn toàn không giả tạo, điều này khiến Chung Ngộ Tiêu hơi ngạc nhiên. Anh cứ tưởng Hy Thời đã nhận được hồ sơ của mình:
“Anh trông hơi giống một người tôi từng gặp trước đây.”
Ánh mắt của Chung Ngộ Tiêu lướt xuống dưới, nhẹ nhàng buông lời:
“Nhưng người đó bị què.”
Hy Thời không suy nghĩ nhiều. Lúc chụp ảnh gia đình, Chung Ngộ Tiêu vẫn chưa ra nước ngoài. Những năm qua, anh đã trưởng thành, ngũ quan sắc nét hơn, phong cách ăn mặc cũng khác biệt. Hy Thời hoàn toàn không liên hệ hai người lại với nhau, chỉ cảm thấy hơi quen mắt.
Đẹp trai thường có vài điểm chung, trông quen quen cũng là chuyện bình thường.
“Xem ra chúng ta rất có duyên. Nhưng chân tôi không sao cả.” Hy Thời tiến một bước, giọng nói thấp đi, đầy ám muội:
“Thắt lưng còn khỏe hơn.”
Lời gợi ý rõ ràng như vậy, Chung Ngộ Tiêu không thể không nghe ra. Trong bối cảnh một quán bar, gặp được đúng ý, bước tiếp theo thường là hẹn phòng.
Miêu Nguyên cuối cùng cũng hoàn hồn, thấy Hy Thời đang trò chuyện nhiệt tình với người khác, ánh mắt lộ rõ vẻ ganh ghét.
Trong giới đồng tính ở Lâm Thành, Hy Thời được gọi là "Đệ nhất công", chuyện lên giường với anh ta thường là đề tài để khoe khoang. Hy Thời thay tình nhân còn nhanh hơn thay áo, chỉ cần lọt vào mắt anh, gần như không từ chối ai.
Miêu Nguyên đã từng nghe danh tiếng của Hy Thời, nên khi được anh tỏ ý mời mọc, cậu ta không lập tức đồng ý. Cậu không muốn trở thành loại người mà gọi là đến, đuổi là đi. Miêu Nguyên muốn làm bạn trai của Hy Thời.
Hy Thời dường như có hứng thú thật sự với cậu, trong khoảng thời gian này, cậu cố gắng giữ khoảng cách, còn Hy Thời – kẻ nổi tiếng là đào hoa – lại giống như thay đổi hoàn toàn, nghiêm túc theo đuổi cậu.
Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một kẻ chen ngang.
Giới đồng tính đầy rẫy kẻ cô đơn. Hy Thời không chỉ đẹp trai mà còn "khỏe" và giàu có, là đối tượng mơ ước của vô số người.