Hứa Lâm Phong bật ra một tiếng gào thảm, rồi quay đầu chui thẳng vào l*иg ngực mềm mại của người phụ nữ.
Vòng ngực trắng nõn nà, rung rinh đến hoa mắt chóng mặt, khiến Chung Ngộ Tiêu vội dời ánh mắt sang chỗ khác, cầm lên chiếc kính vừa tháo ra, khẽ mân mê:
“Anh trai tôi sắp xếp cả rồi. Hay là cậu thử đến gặp anh ấy mà nói lý lẽ, nhờ anh ấy đặt thêm cho cậu một vé?”
Hắn và Hứa Lâm Phong khác nhau một trời một vực về xu hướng tính dục. Hắn thì cong, còn Hứa Lâm Phong lại chỉ mê mẩn những mỹ nữ ngực khủng. Nếu ở trong nước, chắc chắn hai người chẳng bao giờ chơi chung nổi.
Hứa Lâm Phong rùng mình, lập tức thu ngay tiếng gào khóc giả tạo, liên tục xua tay:
“Thôi thôi, tôi nào dám đắc tội với anh cậu.”
Chung Ngộ Tiêu bật cười:
“Anh tôi đâu phải hổ báo gì.”
Hổ báo thì không, nhưng Chung đại thiếu – Chung Tri Lễ, chính là đại ma vương mà cả yêu ma quỷ quái cũng phải dè chừng.
Hứa Lâm Phong lặng lẽ le lưỡi, nghĩ thầm: nếu hắn dám mò đến gặp Chung Tri Lễ để tranh người, e rằng chưa kịp làm gì thì đã bị cha hắn treo lên đánh cho da tróc thịt bong, sau đó quấn vào chiếu cói, ném thẳng đến cổng nhà họ Chung để cầu hòa.
Trong giới hào môn, Chung Tri Lễ là một kẻ dị loại sống sờ sờ. So với anh trai hắn, Chung Ngộ Tiêu quả thật dịu dàng, dễ gần hơn rất nhiều.
“Cậu tự dưng muốn về nước làm gì?”
Chung Ngộ Tiêu xuất ngoại còn sớm hơn Hứa Lâm Phong, ở nước ngoài đã sáu, bảy năm. Nói là du học, nhưng thực ra là ăn chơi hưởng thụ.
Hắn đẹp trai, dáng chuẩn, không tính đến gia thế cũng đã có vô số người muốn leo lên giường hắn. Mà Chung Ngộ Tiêu chẳng hề từ chối ai, trở thành “cực phẩm” trong giới đồng tính. Tổng kết lại, hắn chính là một gã gay chơi bời khét tiếng.
“Chơi chán rồi à?”
“Gia đình bảo tôi về. Nói tôi lớn tuổi rồi, đến lúc phải kết hôn.”
Hứa Lâm Phong sững người:
“Cái gì? Kết hôn á?”
Từ này với Chung Ngộ Tiêu đúng là xa xôi lắm. Một gã đào hoa trác táng như hắn mà bước vào "nấm mồ hôn nhân", còn khó tin hơn cả chuyện mặt trời mọc ở đằng tây.
“Cậu mới 27 tuổi mà đã bị giục cưới rồi sao?”
Nhớ đến cuộc gọi với Chung Tri Lễ, Chung Ngộ Tiêu cũng cảm thấy nực cười:
“Vị hôn phu của tôi đang sốt ruột, gia đình bảo tôi về cưới cậu ấy.”
Về vị hôn phu của Chung Ngộ Tiêu, đúng là có lời đồn. Nhưng cụ thể thì Hứa Lâm Phong không rõ. Chỉ biết rằng hơn mười năm trước, tại một buổi tiệc rượu riêng tư, nhà họ Chung đã định ra mối hôn sự này cho cậu nhóc mấy tuổi đầu Chung Ngộ Tiêu với nhà họ Hy.
Lời nói bông đùa trong buổi tiệc ấy, chẳng ai coi là thật cả.
Ngay cả người trong cuộc cũng đã sớm ném nó ra khỏi đầu.
Thế nhưng sau khi cúp máy, Chung Ngộ Tiêu bất giác bắt đầu hồi tưởng. Trong ký ức mơ hồ, anh mất hàng giờ để lục lại những mảnh vụn hình ảnh. Cuối cùng, trong đầu chỉ còn đọng lại một bóng dáng nhỏ mờ nhạt.