Vô Hạn Bí Cảnh Sinh Tồn: Tôi Trở Thành Đoàn Sủng Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 8

Con capybara đang run rẩy trong góc, khi nghe đến cái tên thần kỳ "chạy nhanh" cũng ngừng run, y hệt như một cỗ máy đang rung bỗng bị tắt nguồn, bất động. Cậu ta từ từ quay đầu lại, dưới vành mũ capybara lộ ra một đôi mắt to lấp lánh.

"Cái gì cơ? Chạy nhanh á? Sao cái tên quê mùa thế?" Tô Lịch Hiên có vẻ khinh thường cái tên của món thần khí trong tay, cậu nhìn trái nhìn phải, đều cảm thấy thứ trong tay giống một khối rubik, lại còn sặc sỡ đủ màu, khiến cậu có thôi thúc muốn sắp xếp lại màu sắc cho nó, cậu mắc chứng OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế) nhẹ mà.

"Bây giờ, trò chơi bắt đầu!"

"Nhanh vậy!" Điều này có hơi ngoài dự liệu của Tô Lịch Hiên.

Cả căn phòng đột nhiên rung chuyển, trên bức tường bên phải bỗng xuất hiện một cánh cửa.

"Tên trò chơi ." Tên hề phấn khích nói: "Trong một cuộc chiến tranh nào đó, quân đội D đã cố gắng mở cổng thông sang dị giới, triệu hồi ma vật để xoay chuyển cục diện, nhiệm vụ lần này của các cậu là đánh cắp bản vẽ triệu hồi, ngăn chặn chúng triệu hồi ma vật gây họa cho nhân gian. Đây là trò chơi dành cho người mới, độ khó rất thấp, nhưng có giới hạn thời gian, mau thay quân phục của quân đội D, bắt đầu nhiệm vụ của các bạn đi! Khà khà khà…"

Bức tường phía bên kia, đột nhiên xuất hiện một cái tủ, bên trong chính là quân phục của quân đội D.

"Có giới hạn thời gian, mau thay đồ đi!" Cố Cảnh Phong quát lớn, lập tức đứng dậy. Anh ta đã bình tĩnh trở lại, dường như việc bắt đầu trò chơi đã cắt đứt mọi cảm xúc của anh ta, trong lòng anh ta, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, giành phần thưởng, hồi sinh đồng đội!

Anh ta bắt đầu nhanh chóng thay quần áo, cởi phăng chiếc áo đen bẩn thỉu trên người ngay trước mặt Tô Lịch Hiên.

Tô Lịch Hiên thấy Cố Cảnh Phong định cởϊ qυầи, hai tai và má đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi, lúng túng nhìn về phía Hạ Mạc Thần: "Không lẽ tôi cũng phải thay đồ ở đây sao?"

"Không cần." Hạ Mạc Thần lấy ra một bộ quần áo có kích cỡ tương đương với Tô Lịch Hiên, gõ mạnh vào bức tường bên cạnh, thế mà lại xuất hiện một phòng thay đồ nhỏ: "Mau vào trong thay đồ lẹ!" Hạ Mạc Thần kéo Tô Lịch Hiên, đẩy cậu vào phòng thay đồ.

"Lớp trưởng..." Tô Lịch Hiên cầm quần áo ló đầu ra: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Hạ Mạc Thần nhìn Tô Lịch Hiên với vẻ mặt phức tạp, thực ra, trong lòng anh ta cũng có rất nhiều điều muốn hỏi Tô Lịch Hiên, nhưng bây giờ, thời gian không cho phép: "Tô Lịch Hiên, bây giờ không có thời gian giải thích, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thời gian nghỉ ngơi, lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Tô Lịch Hiên gật đầu, cũng nhanh chóng thay quần áo, cậu không muốn kéo chân cả đội, trở thành đồng đội heo.

"Cái quái gì thế này?!" Cố Cảnh Phong chỉ vào con capybara đang chậm chạp đi tới, kinh ngạc kêu lên: "Cậu ta chui từ đâu ra vậy?!"

Capybara cúi đầu, dùng đôi mắt đen thui ủ rũ của mình nhìn hai vị đại thần trước mặt: "Hai vị đại thần, em là Thủy Đồn, được anh Tô Lịch Hiên rút ra ạ."