Đứng trước gương, Tô Lịch Hiên lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tóc tai bù xù, quầng thâm mắt dày đặc như gấu trúc. Ngày ngày bị khách hàng lẫn biên tập viên hành hạ. Thức trắng mấy đêm liền, dù là bản thiết kế hay bản thảo, đều không thể nào làm hài lòng họ. Trên áo còn dính vụn bánh mì, vết tương cà, lẫn mùi lẩu cay và mì gói.
“Ợ!”
Mới chỉ năm tư đại học, mà cậu đã sống như súc vật rồi.
"Ting ting." Tin nhắn đến.
Cậu cầm điện thoại lên, là tin nhắn mời người chơi cũ quay lại game. Cậu biết loại tin nhắn này chỉ có bạn bè trong game mới gửi được, và chỉ cần cậu click vào đường link trong tin nhắn, bạn của cậu sẽ nhận được phần thưởng.
Cũng chẳng buồn xem là game nào, cậu cứ thế click vào. Cậu chơi quá nhiều game rồi. Việc nhỏ nhặt như thế này, tặng hoa cho người, cậu vẫn sẵn lòng làm.
Cậu tiện tay mở cửa nhà vệ sinh, trước mắt bỗng chốc là một vùng trắng xóa, chói mắt vô cùng. Cậu hơi choáng váng, mãi mới thích nghi được với ánh sáng trắng, trước mắt lại là một căn phòng trắng toát!
Phòng của cậu đâu rồi?! Chỉ đi vệ sinh thôi mà, thế giới thay đổi mẹ nó rồi à?
Cậu chớp mắt, quay phắt người lại, cửa nhà vệ sinh biến mất! Chỉ còn lại một bức tường trắng!
Cửa đâu! Chẳng lẽ mấy ngày không ngủ nên bị ảo giác rồi?!
"Chết tiệt! Lại là người mới!" Bất chợt, từ một góc phòng bên cạnh cậu vang lên giọng nói khó chịu và đầy khinh bỉ của một nam sinh.
Tô Lịch Hiên nhìn sang, ừm? Không có ai. Chờ đã, hình như cậu vừa thoáng thấy gì đó ở phía dưới tầm nhìn, cậu cúi xuống, lại thấy một nam sinh!
Nam sinh ngồi co ro trong góc, một chân co, một chân duỗi thẳng, đôi chân dài miên man! Cậu ta mặc bộ đồ màu đen giống như quân phục dã chiến, nhưng dính đầy bụi đất, còn có cả chất lỏng kỳ lạ nào đó, vì nền áo màu đen nên Tô Lịch Hiên cũng không phân biệt được màu gì.
Chẳng lẽ mình thiếu đàn ông quá lâu, nên sinh ra ảo giác rồi? Mình có cô đơn trống trải đến mức đó sao?!
Tên này… thật hay giả vậy?
"???" Tiến lại gần nam sinh, vừa ngồi xổm xuống, một mùi hôi thối khó tả xộc thẳng vào mũi, khiến đầu óc cậu tỉnh táo hẳn: "Cậu rơi xuống hầm cầu à!"
"Cậu nói lại lần nữa xem!" Giọng nói lạnh lẽo đầy sát khí vang lên, nam sinh ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc bén như băng lập tức hóa thành lưỡi kiếm, đâm thẳng vào Tô Lịch Hiên.
Cùng lúc đó, mái tóc lòa xòa của cậu ta để lộ ra khuôn mặt tinh xảo và điển trai. Đôi mắt dài và có thần, đuôi mắt hơi xếch lên, trông như một học sinh cấp ba bốc đồng, ngỗ nghịch. Sống mũi cao thẳng như được gọt giũa bằng dao, nhưng đôi môi lại mềm mại, hơi cong lên như được nặn ra.
Cậu ta nhiều nhất cũng chỉ mười tám tuổi, làn da trắng trẻo căng mịn, hoàn toàn không cần dùng app chỉnh sửa ảnh. Nhưng trên mặt cậu ta lại có những vết màu nâu giống như máu khô, điều này lại khiến cậu ta, vốn dĩ giống một idol Hàn Quốc, thêm phần nam tính.
Á! Vẫn còn là học sinh cấp ba! Đôi mắt đỏ ngầu vì thức đêm của Tô Lịch Hiên bỗng chốc mở to khi nhìn thấy cậu ta. Đây mới là thứ tỉnh táo hơn cả cà phê!
Nhưng vẫn hôi!