Alpha vẫn giữ vẻ anh tuấn, phong độ như ngày đầu gặp gỡ, không hề thay đổi chút nào. Sống mũi cao thẳng, hài hòa với hốc mắt sâu. Đôi môi phiếm hồng, mềm mại. Đường nét xương hàm sắc sảo vẽ nên một gương mặt góc cạnh đầy nam tính. Nhưng ánh mắt lại quá thâm trầm u tối, sâu hun hút như một vũng mực đậm đặc, không có chút độ ấm nào, chỉ còn vẻ lạnh lùng, xa cách.
Mười năm, Tấn Tắc đã gạt bỏ nét ngây ngô của thời sinh viên, thay vào đó là sự chín chắn và trưởng thành nhờ những trải nghiệm nơi thương trường. Từng đường nét trên da thịt hay kết cấu xương đều là hình dạng mà Hạ Duy Lạc yêu thích.
“Đến lượt chúng ta rồi.” Tấn Tắc cất lời, giọng nói trầm thấp không chút cảm xúc.
Hạ Duy Nhạc nhìn lên bảng điện tử phía trước, nơi hiển thị số thứ tự của bọn họ. Dãy số đỏ chói khiến mắt cậu cay cay.
Tấn Tắc đứng dậy, đi tới quầy. Hạ Duy Nhạc lảo đảo, suýt ngã vì không đứng vững. Cậu cố gắng lấy lại thăng bằng, nhưng một cơn chóng mặt nữa ập đến. Tấn Tắc không để ý, chỉ để cậu tựa vào ghế để ổn định.
Những ngày gần đây, tổng cộng cậu chỉ ngủ được ba, bốn tiếng. Ngay cả những người thức đêm cũng không chịu đựng nổi, nhưng Hạ Duy Lạc vẫn chiến thắng Tấn Tắc.
Tấn Tắc đưa giấy chứng nhận kết hôn, sổ hộ khẩu, ảnh cá nhân đã chuẩn bị sẵn cùng với bản thỏa thuận chia tài sản đã ký.
Có lẽ do tin tức tố Alpha trên người Hạ Duy Nhạc quá mạnh, mùi hương không ngừng lan tỏa trong phòng, khiến nhân viên xử lý giấy tờ phải liên tục đưa mắt nhìn cậu.
Nếu là bình thường, Hạ Duy Nhạc sẽ nở một nụ cười áy náy và kín đáo với nhân viên, sau đó sẽ lén nhéo kẻ đầu sỏ bên cạnh.
Dù gì cũng là người trưởng thành, chẳng có gì phải ngại ngùng. Họ vốn yêu thương nhau, không sợ người khác dị nghị. Điều duy nhất phiền toái là đôi khi Tấn Tắc rất không biết tiết chế, bá đạo hung hăng, không quan tâm tin tức tố của mình có gây ảnh hưởng đến người khác hay không.
Nhưng giờ phút này, Hạ Duy Nhạc chỉ là một khối gỗ vô hồn. Cơ thể mệt mỏi và tâm trạng nặng nề khiến cậu không thể cảm nhận sự thay đổi xung quanh. Đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn mà nhân viên vừa đưa tới.
Cậu lướt mắt qua tờ giấy, sau đó cầm bút ký tên mình.
Tấn Tắc so với Hạ Duy Nhạc còn ký nhanh hơn, nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát giống như phong cách của anh.
“Cộp.” Giấy chứng nhận kết hôn bị đóng dấu hủy, cùng với giấy chứng nhận ly hôn được trao lại cho cả hai.
Giấy ly hôn cũng có màu đỏ.
Trước đây, Hạ Duy Nhạc rất thích màu đỏ. Màu sắc rực rỡ, diễm lệ, tượng trưng cho niềm vui. Nhưng bây giờ, nhìn nó chỉ khiến mắt cậu đau nhức.
Cuộc hôn nhân là do cậu quyết định ly hôn, giờ đây đã toại nguyện.
…
Khi bọn họ bước ra khỏi cục dân chính, trời đã về chiều. Mây lửa đỏ rực như dòng dung nham nóng bỏng, rực rỡ và lộng lẫy. Tầng mây thẫm đẫm ánh chiều tà, phát ra những đợt sóng sáng mãnh liệt.
Hạ Duy Nhạc nhét giấy tờ vào túi, thấy Tấn Tắc không nói lời nào, khẽ lên tiếng: “Hôm nay hơi muộn rồi, mai em sẽ gọi dịch vụ chuyển nhà.”
Tấn Tắc không trả lời, cúi người ngồi vào xe, đóng cửa xe có chút mạnh tay, khởi động rồi phóng đi.
Hạ Duy Nhạc vẫn đứng bên đường, bóng dáng cậu trong gương chiếu hậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là một chấm nhỏ rồi biến mất hoàn toàn.
Sau lần chia tay đó, Hạ Duy Nhạc không còn gặp lại Tấn Tắc nữa.
Khi quay lại để dọn đồ, Tấn Tắc không có ở nhà, đồ đạc của anh cũng biến mất. Trong tủ và ngăn kéo chỉ còn lại đồ của Hạ Duy Nhạc.