Làm Giàu Nhờ Gieo Trồng Ở Tinh Tế

Chương 5

EDIT: HẠ

“Ca, cậu nghiêm túc chứ? Nếu không tìm được người thì chúng ta sẽ không rời khỏi đây?” Bạch Dã khó có thể tin nói.

“Lần đầu tiên tới Tước Vĩ Tinh, không tham quan xong mà đã muốn đi sao?” Lam Hiên bổ một đao.

Bạch Dã kêu thảm thiết, “Không ——, cậu nhìn khuôn mặt hoa dung nguyệt mạo của tôi đi, tôi sắp bị gió ở nơi này thổi tróc một tầng da rồi, mỗi ngày đều phải bảo hộ da, bằng không nhất định sẽ bị rạn nứt, nơi này làm gì có gió, thứ kia rõ ràng là dao nhỏ! Tôi thật sự sùng bái những người bản địa sống ở đây, sùng bái vì bọn họ chưa bị đâm chết!”

Lam Hiên cười nhạo, “Nhớ kỹ thân phận của chính mình, cậu không phải là dẫn đường, không có yếu ớt như vậy, Tử Nhạc người ta còn chưa nói gì đâu đấy, đồ tiểu bạch mảnh mai.”

Tịch Tử Nhạc cười rộ lên, “Hoàn cảnh bên này đúng là rất ác liệt.”

Bạch Dã căm giận nói, “Nói thật, tinh cầu như thế này không phải nơi cho người ở, đây không phải là đang đem mạng người ra để nói giỡn sao?”

Tịch Tử Nhạc: “Mỗi người đều muốn đến Đế Đô Tinh, nhưng Đế Đô Tinh cũng chỉ lớn như vậy, nó có thể chứa bao nhiêu người chứ? Mấy năm gần đây nhà ở Đế Đô Tinh rất khan hiếm, giao thông ùn tắc, đó chính là ví dụ tốt nhất.”

Nhan Quân Trạch vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: “Dừng xe, đi ngược trở về.”

Người điều khiển vội vàng làm theo, mấy vị thiếu gia này, một người có địa vị lớn hơn một người.

Ba người nói chuyện phiếm đồng thời nhìn về phía anh.

“Sao thế?” Lam Hiên khó hiểu.

Nhan Quân Trạch duỗi tay chỉ về một phương hướng, “Bên kia, mau.”

Tịch Tử Nhạc cũng kỳ quái, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhan Quân Trạch nhíu mày nói, “Hương vị tin tức tố.”

Lam Hiên và Bạch Dã liếc nhau, “Chúng tôi có ngửi thấy gì đâu.”

Nhan Quân Trạch thực mau đã khóa được mục tiêu, “Trên chiếc xe buýt phía trước.”

Bọn họ đang ngồi trên xe bay phiên bản mới nhất, tốc độ của bọn họ căn bản không phải tốc độ loại xe buýt chạy trên mặt đất có thể so, chỉ trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai xe đã được rút ngắn.

Lam Hiên đột nhiên che mũi nói, “Đệt! Mùi tin tức tố quá nồng! Người này mở van tổng hả, hoàn toàn không có chút che giấu nào sao?”

Bạch Dã: “……”

Bạch Dã: “Ha hả, anh em, kỹ thuật diễn của cậu rất thật đó chứ, thiếu chút nữa tôi đã tin rồi.”

Nhan Quân Trạch và Lam Hiên: “……”

Lam Hiên: “Cậu không ngửi thấy sao? Là mùi thanh mát của thực vật, rất nồng đậm.”

Bạch Dã dại ra, “Mời nhìn thẳng vào mắt tôi, cẩn thận trả lời tôi, thật sự không nói giỡn?”

Lam Hiên: “Không nói giỡn.”

Bạch Dã hít hít mũi, “Tôi ngửi thấy, là mùi hoa sơn chi….. đúng không?”

Bạch Dã đột nhiên quay đầu, quả nhiên thấy sắc mặt Tịch Tử Nhạc ửng đỏ, hô hấp thô nặng, dáng vẻ cực kỳ không thoải mái.

“Không xong! Tử Nhạc bị hướng dẫn sinh ra kết hợp nhiệt!” Bạch Dã gào to lên.

Không cần Bạch Dã nói, mùi tin tức tố hoa sơn chi trong thùng xe càng lúc càng nồng đậm, đây chính là chứng minh tốt nhất.

Sắc mặt Tịch Tử Nhạc ửng hồng, ánh mắt ngập nước nhìn về phía Nhan Quân Trạch đang ngồi ở ghế trước.

Nhan Quân Trạch lại không nhìn hắn, “Dừng xe, các người ở lại nơi này.”

Nhan Quân Trạch nói xong, một mình một người xuống xe.

Lam Hiên không yên tâm, “Tử Nhạc giao cho cậu, tôi đi xem.”

Bạch Dã không muốn, “Tôi cũng rất tò mò!”

Hắn nhét một liều thuốc ức chế vào trong tay Tịch Tử Nhạc, “Cậu tự chăm sóc chính mình đi, tôi cũng đi xem.”

Cuối cùng trên xe chỉ còn lại một mình Tịch Tử Nhạc, bàn tay cầm thuốc ức chế của hắn đang không ngừng run lên, không biết là bởi vì kết hợp nhiệt hay vì bị chọc tức.

Nhan Quân Trạch chạy đuổi theo chiếc xe buýt phía trước, phía sau còn có Lam Hiên và Bạch Dã.

“Vãi chưởng! Thật hay giả thế, nơi này thật sự có dẫn đường?….. Trời ạ, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là, vì sao các cậu đều ngửi thấy được, còn tôi lại không thể ngửi thấy?! Chẳng lẽ do bộ thu của tôi có vấn đề? Tôi bị bệnh rồi sao?” Bạch Dã vừa đi vừa lải nhải.

“Thứ cậu nên suy xét chính là, thứ gì chúng tôi có mà cậu lại không có.” Lam Hiên nhắc nhở hắn ta.

Bạch Dã táo bạo nói, “Các cậu có cái gì thì tôi có cái đó, linh kiện của lão tử đầy đủ hết, hoàn toàn không thiếu cái gì!”

Bạch Dã: “Đệt! Cái xe nát kia rốt cuộc muốn chạy tới nơi nào?!”

Tiếng rống này vang lên không lâu, chiếc xe buýt kia cuối cùng đã lung lay dừng lại.

Giang Hàn Khinh ôm bốn hộp giữ tươi xuống xe trước sau đó mới quay lại đỡ Giang Hàn Thần xuống xe.

Tình huống của Giang Hàn Thần có chút nghiêm trọng, cậu bé đã không thể đứng vững, Giang Hàn Khinh phải đỡ cậu bé ngồi ở ven đường.

Nhan Quân Trạch không tới gần, ngừng lại ở cách đó không xa.

Bạch Dã và Lam Hiên theo kịp.

“Sao lại không đi tiếp? Là bọn họ sao?”

Nhan Quân Trạch nhấp chặt miệng, “Cậu còn thuốc ức chế không? Cho tôi một liều.”

Bạch Dã và Lam Hiên lập tức bày ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn.

Nhan Quân Trạch không kiên nhẫn thúc giục, “Nhanh lên!”

“Không phải….. Trạch ca, cậu thật sự không sao chứ? Trong các buổi huấn luyện sức chịu đựng tin tức tố cậu đều có thể nhẹ nhàng lấy max điểm, cao thủ ra cửa cũng chưa bao giờ cần thuốc ức chế như cậu, thế mà lúc này lại cần đến chúng nó? Có lẽ chúng nó cũng không muốn gặp cậu đâu.” Bạch Dã bị dọa hoang mang, vừa tìm thuốc ức chế vừa lải nhải.

Nhan Quân Trạch có chút bực bội, “Đừng dài dòng nữa!”

Bạch Dã đột nhiên nhớ tới, “Anh, anh trai, tôi vừa đưa thuốc ức chế của tôi cho, cho Tử Nhạc rồi.”

Nhan Quân Trạch mắng một câu thô tục, “Cậu đưa thuốc ức chế của Lính gác cho dẫn đường làm gì?”

Bạch Dã: “…. Tôi quên mất.”

Nhan Quân Trạch lại nhìn về phía Lam Hiên.

Lam Hiên đang tiêm thuốc ức chế lên cánh tay chính mình.

Nhan Quân Trạch: “……”

Lam Hiên: “…….”

Lam Hiên vội vàng giải thích: “Không phải tôi cố ý không muốn cho cậu, tôi không chịu đựng nổi…. Mẹ nó, tin tức tố này quá mê người, tôi có hơi không chịu nổi…..”

Bạch Dã nghẹn cười đến nội thương, âm thầm tặng cho Lam Hiên một ngón tay cái.

Anh em, lợi hại.

Nhan Quân Trạch hít sâu một hơi, đứng ở tại chỗ tự hỏi, suy nghĩ không biết có nên đi qua hay không, khả năng tự chủ mà anh luôn tự hào sẽ trở nên nguy hiểm khi đối mặt với bản năng, anh có hơi không thể xác định, không biết chính mình có thể chống đỡ được lực dụ hoặc lớn như vậy không.

Quả thực là, quá thơm.

“Thưa ngài, đây là do Tử Nhạc thiếu gia để chúng tôi đưa tới đây.”

Người đi đến chính là người điều khiển, hắn là một người bình thường, đối với tin tức tố của lính gác và dẫn đường đều vô cảm.

Tịch Tử Nhạc chưa từng tới đây.

Hai liều thuốc ức chế, một liều cho lính gác, một liều cho dẫn đường, đưa tới thật sự rất đúng lúc.

Nhan Quân Trạch tiêm cho chính mình một liều, chờ khô nóng trong cơ thể dần dần bình ổn, lúc này anh mới đi qua bên kia.

Giang Hàn Khinh cùng Giang Hàn Thần ngồi ở ven đường trong chốc lát, cậu mở hộp giữ tươi đựng cà chua ra, tính toán bán hàng ở ven đường luôn, bán đủ 3000 tệ tinh tế sẽ lập tức đi mua thuốc cho Giang Hàn Thần.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi chân dài, Giang Hàn Khinh ngẩng đầu, khi thấy rõ diện mạo của người đàn ông, cậu hơi hơi sửng sốt, người này lớn lên quá đẹp, đôi mắt phượng hẹp dài rõ ràng nên phong lưu đa tình, nhưng giờ phút này nó lại giống như sương lạnh mang tuyết, người nọ sắc mặt trầm lãnh nhìn chăm chú cậu.

Nhan Quân Trạch hoàn toàn không nghĩ tới, người công khai phát ra tin tức tố, đầu sỏ khiến người khác bị dẫn ra kết hợp nhiệt, cư nhiên lại có dáng vẻ mỹ diễm như thế.

Bạch Dã và Lam Hiên cũng âm thầm hít hà một hơi, với thân phận của bọn họ, từ nhỏ đến lớn bọn họ đã gặp qua không ít dẫn đường, nhưng bọn họ chưa bao giờ gặp được một người đẹp như thế.

“Ba vị muốn mua rau quả sao? Rau xanh, cà chua và dâu tây, đều là hàng vừa mới hái, cực kỳ tươi mới, ba vị muốn mua không?” Giang Hàn Khinh mở nắp hộp giữ tươi ra, mùi dâu tây nồng đậm lập tức phiêu tán trong không khí.

Lực chú ý của ba người rốt cuộc đã rời khỏi dung mạo của Giang Hàn Khinh, nhìn về phía hộp dâu tây trong tay cậu, vừa to vừa tươi ngon, mỗi quả đều tròn đầy no đủ, màu sắc cực kỳ xinh đẹp.