Thời Hạn 1001 Đêm Của Tử Thần

Chương 3

Tuy nhiên, bất kể lão già này trẻ tuổi từng gặp một kẻ lừa đảo tự xưng là Satan hay là một kẻ hoang tưởng không thuốc chữa, ít nhất hắn cũng đã mang lại cho ta một công việc.

Từ khi hắn biến việc mỗi ngày gϊếŧ một cô gái thành “chế độ,” Tổng lãnh thiên thần Alex cảm thấy cần thiết phải cử riêng một Tử Thần để làm công việc này. Thế là ta bị triệu hồi từ phương Đông xa xôi về đây, đảm nhận nhiệm vụ mỗi sáng vác lưỡi hái đến phía sau lâu đài công tước để thu lấy linh hồn của một cô gái.

Mỗi lần như vậy, linh hồn của các cô gái đều đẹp đẽ và đáng yêu, hầu hết là những linh hồn thiện lương. Nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối, bởi con người sớm muộn gì cũng phải chết. Điều duy nhất ta tiếc là lão già này luôn hành quyết các cô gái vào lúc trời chưa sáng, khiến ta phải dậy sớm mỗi ngày.

Chính vào thời gian đó, ta gặp Olivia. Khi ta mới đến đây, Olivia chỉ là một cô bé 13 tuổi. Cha nàng là nam tước Marin, đội trưởng đội kỵ sĩ dưới trướng công tước Litton. Ban công nhà nàng rất rộng, và khi đó sở thích lớn nhất của ta là ngồi trên ban công nhà nàng ngắm sao. Dù xung quanh có bao nhiêu người qua lại, họ cũng không thể nhìn thấy ta.

Cho đến một ngày, một cô bé với đôi mắt to tròn xinh đẹp nắm lấy chiếc áo choàng đen của ta từ phía sau và nói:

“Lại đến nữa à?”

Thành thật mà nói, lúc ấy ta sợ đến chết điếng. Nếu không phải nhờ ta là Tử Thần – một sinh mệnh bất diệt – có lẽ ta đã chết toàn phần. Hoảng hốt, ta loạng choạng ngã nhào xuống đất. Phải rất khó khăn mới đứng dậy được, cả người vẫn run lẩy bẩy, chờ đợi cô bé đặc biệt này lên tiếng.

Khi ấy, ta nghi ngờ rằng nàng có thể là một thánh nữ hoặc một tổng lãnh thiên thần nào đó cải trang để thử thách ta. Nhưng kết quả lại khiến ta bất ngờ: nàng ngẩn ra một lúc, rồi đột nhiên phá lên cười khúc khích, cười đến nỗi lăn lộn trên sàn. Những người xung quanh ngạc nhiên nhìn cô tiểu thư đang cười như điên.

Sau đó, nàng cho ta xem một cuốn sách về thần bí học phương Đông. Trong đó có một loại thuốc nước, chỉ cần bôi lên mắt là có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được. Ta vô cùng kinh ngạc khi phát hiện trong đầu cô bé này chứa đầy những thứ kiến thức phương Đông huyền bí.

Kể từ đó, mỗi đêm, nàng đều ngồi trên ban công cùng ta ngắm sao, kể cho ta nghe những câu chuyện kỳ bí đến từ phương Đông xa xôi.

Ta nói với nàng rằng ta tên là Manfred, còn nàng nói tên nàng là Olivia.

Ta cuối cùng cũng tìm được một người có thể trò chuyện cùng mình ở lâu đài Litton. Nói chuyện với Olivia thú vị hơn nói chuyện với Agnes gấp cả nghìn lần. Ta dần quen với một thói quen sống rất đều đặn: buổi sáng đi thu hồn, ban ngày ngủ, buổi tối trò chuyện với Olivia, và khi đêm khuya vắng lặng, ta sẽ ngồi trên bậu cửa sổ của nàng.

Theo lời Olivia, sự hiện diện của ta khiến nàng cảm thấy rất an toàn khi ngủ. Nhưng thật lòng ta không hiểu được làm sao một người có thể cảm thấy an toàn khi mời một Tử Thần ngồi ngay bậu cửa sổ của mình.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoắt cái đã 6 năm. Tử Thần không bao giờ già đi, ta mãi mang dáng vẻ của một thanh niên ngoài 20. Nhưng Olivia đã trở thành một thiếu nữ.

Khi nàng còn nhỏ, ta rất thích ôm nàng ngồi trên đùi mình để cùng ngắm sao. Nhưng vào năm nàng 18 tuổi, khi ta chuẩn bị ôm nàng như thường lệ, đột nhiên cảm thấy thật không thích hợp – nếu nàng ngồi trên đùi ta, nàng sẽ cao hơn ta, che mất cả tầm nhìn của ta lên bầu trời sao.

Từ đó, ta hoàn toàn từ bỏ thói quen này.

Olivia có một tính cách lạc quan đến không thể cứu chữa. Có vẻ như nàng không bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì. Điều này cũng mang lại rất nhiều lợi ích. Ví dụ, khi đang ngắm sao mà đột nhiên có một con chuột đồng xuất hiện, nàng sẽ không hét lên rồi lao vào lòng ta mà sẽ thốt lên vui vẻ:

“Nhìn kìa, chuột! Là chuột đấy!”

Ta luôn rất thích điểm này ở nàng. Cho đến một ngày, tính cách lạc quan thái quá đó khiến nàng làm một điều hết sức dại dột.