Ánh nắng buổi sáng sớm len lỏi qua cửa sổ của ngôi nhà nhỏ, nơi Hạ Thiên Vân – cô bé 5 tuổi, đang ngồi chăm chú tô màu trong cuốn sách yêu thích. Tiếng chuông cửa vang lên, anh trai của cô – Hạ Quốc Bảo, chạy ra mở. Sau một lúc nói chuyện với người hàng xóm, Quốc Bảo bước vào phòng khách với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Vân Vân, lại đây anh nói!" – Giọng Quốc Bảo đầy nghiêm túc khiến Hạ Thiên Vân vội buông bút.
Quốc Bảo ngồi xuống, nhìn cô em gái nhỏ đầy quan trọng:
"Nghe này, nhà đối diện vừa chuyển tới, là gia đình họ Tạ đấy. Con trai nhà đó bằng tuổi em, tên là Tạ Bảo An. Nhớ chưa?"
Thiên Vân nghiêng đầu tò mò:
"Bảo An thì sao hở anh? Anh nói kỳ lạ quá."
Quốc Bảo cúi thấp giọng, thì thầm như kể chuyện bí mật:
"Nhà đó là đối thủ của ba mẹ mình trong kinh doanh, hiểu không? Nếu em gặp thằng Bảo An đó ở trường, cứ đánh cho anh. Đánh thắng, anh thưởng kẹo!"
Thiên Vân sáng mắt lên:
"Thật hả? Đánh được nó là có kẹo hả?"
"Đúng vậy. Nhưng nhớ kỹ, phải đánh thắng."
Cả ngày hôm đó, Thiên Vân không ngừng tưởng tượng về việc "đánh bại đối thủ". Với cô, nhiệm vụ này giống như một trò chơi hấp dẫn, mà phần thưởng là cả túi kẹo to từ anh trai.
Hôm sau, Thiên Vân được mẹ đưa đến trường mẫu giáo như mọi ngày. Khi cô bé tung tăng bước vào lớp, ánh mắt cô ngay lập tức dừng lại ở một cậu bé lạ mặt, ngồi gọn gàng ở góc lớp, ôm một cuốn truyện tranh.
Cậu bé có đôi mắt trầm tĩnh, làn da trắng mịn, mái tóc gọn gàng như được chăm sóc kỹ lưỡng, và dáng vẻ sạch sẽ đến mức làm Thiên Vân ngẩn người. Cô lẩm bẩm:
"Bạn đó nhìn hợp làm bạn với mình lắm nhỉ?"
Cô tiến lại gần, hai tay chống nạnh, giọng vang to rõ:
"Ê, cậu tên gì?"
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên nhưng không trả lời. Cậu định cúi xuống tiếp tục đọc sách, nhưng ánh mắt vô tình dừng lại ở hai má phúng phính, trắng hồng của Thiên Vân. Có gì đó khiến cậu thoáng mỉm cười, rồi đáp:
"Tạ Bảo An."
Nghe cái tên vừa quen thuộc vừa đáng ghét ấy, Thiên Vân liền trợn mắt. Nhưng trước khi phản ứng, cô bé nhanh như chớp giẫm mạnh lên đôi giày sạch tinh của Bảo An, khiến cậu nhăn mặt. Chưa dừng lại, cô còn cúi xuống... cắn nhẹ một cái lên tay cậu bé đang cầm sách, rồi nhanh tay giật cuốn truyện chạy biến ra sân chơi.
Bảo An đứng hình, vừa đau vừa bất ngờ. Cậu thốt lên:
"Cậu làm gì thế?"
Thiên Vân ngoái lại, cười khoái chí:
"Muốn lấy lại sách thì đuổi theo tôi!"
Ở sân chơi, Thiên Vân giơ cao cuốn truyện, cười thách thức:
"Muốn lấy thì tự đến mà lấy đi!"
Bảo An nhíu mày. Cậu ban đầu không muốn dính dáng đến cô bé ồn ào này, nhưng nhìn lại đôi giày dính bẩn và vết cắn trên tay, cậu quyết định không thể bỏ qua. Cậu chạy tới, cố gắng giành lại sách. Hai đứa trẻ đuổi nhau vòng quanh sân, thu hút sự chú ý của cả lớp và cô giáo.
Cuối cùng, Bảo An thông minh chạy vòng lại chặn đầu Thiên Vân, giật lại cuốn truyện trong tay cô. Cậu phủi bụi trên sách, thở hắt ra, còn Thiên Vân thì đứng thở hồng hộc, tức tối:
"Cậu giỏi lắm! Nhưng lần sau cậu không may mắn vậy đâu!"
Bảo An nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh:
"Mình không thích đánh nhau, nhưng nếu bạn thích thì cứ thử. À, lần sau đừng cắn người vô cớ."
Nghe vậy, Thiên Vân càng tức giận hơn. Cô quay ngoắt đi, trong đầu thầm nghĩ:
"Tên này không chỉ đáng ghét mà còn dám nói mình vô lý? Chờ đấy, Tạ Bảo An!"
Tối hôm đó, Thiên Vân về nhà kể với anh trai về "cuộc đối đầu". Quốc Bảo bật cười ha hả:
"Thua nó hả? Không sao, lần sau nhớ dùng trí óc, không phải chỉ sức mạnh thôi đâu!"
Thiên Vân nắm chặt tay, quyết tâm cao độ. Trong đầu cô, Tạ Bảo An chính thức trở thành "kẻ thù lớn nhất" mà cô phải vượt qua.
Từ đó, những ngày tháng đấu đá giữa hai đứa trẻ bắt đầu, mà cả hai chưa hề hay biết rằng mối quan hệ của họ sẽ dần thay đổi theo cách không ai ngờ tới.