Thẩm Ngang chỉ hờ hững đáp một tiếng “Ừ,” rồi tiện tay nhấc lên một bộ đồ thể thao nữ màu trắng, trước sau nhìn ngắm, giơ lên so thử trước ngực mình. Sau một lúc tựa như không mấy hài lòng, anh thả nó trở lại giá.
Bộ dạng nghiêm túc dạo quanh khu đồ nữ của anh khiến Ôn Sùng trố mắt nhìn, đến mức suýt làm rơi cả lông mi!
“Ngang thần, anh…”
Thẩm Ngang lại tiện tay cầm lên một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nhạt, đội lên đầu mình, đứng trước gương ngắm nghía trái phải. Sau đó anh quay đầu hỏi:
“Thấy thế nào?”
Ôn Sùng hít sâu một hơi, gật đầu đầy bi tráng:
“Đẹp. Trông như một tiểu công chúa.”
Rốt cuộc trên mặt Thẩm Ngang cũng lộ ra một tia ý cười hiếm thấy. Anh nhìn bóng mình trong gương, ánh mắt dịu dàng đến lạ:
“Thật không?”
“Ừ!”
Cuối cùng, Thẩm Ngang quyết định mua chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nhạt đó. Anh bước ra khỏi cửa hàng, trông rất hài lòng, còn Ôn Sùng thì đứng phía sau, nhìn bóng dáng anh mà rợn cả người.
“Quỷ nhập người!”
“Nữ quỷ nhập người, chắc chắn rồi!”
Thẩm Ngang đi một đoạn, quay đầu lại hỏi:
“Đi phòng huấn luyện không?”
“À, đột nhiên nhớ ra mẹ tôi gọi về ăn cơm! Tôi đi trước đây!” Ôn Sùng chộp lấy cặp sách rồi chạy biến như thể trốn chạy.
“Không phải mới ăn rồi sao?” Thẩm Ngang đứng ở đầu đường, không hiểu nổi hành động của cậu ta.
Một mình anh bước chầm chậm dưới ánh trăng, cùng với cái bóng của mình, đi loanh quanh ở đầu đường đến nửa giờ, cuối cùng quyết định trở về nhà.
Nhà của Thẩm Ngang nằm ở phía nam thành phố, trong khu biệt thự bên hồ. Một ngôi nhà lớn với sân vườn rộng, mặt hướng ra hồ, dựa vào núi, cảnh quan yên tĩnh và thanh nhã, gió hồ thổi mát lạnh.
Vừa đẩy cửa bước vào, anh đã thấy cảnh gia đình đang ăn tối trong không khí vô cùng náo nhiệt.
Khi Thẩm Ngang vừa bước vào, cả ba người đang ăn trong phòng ăn đều đồng loạt ngẩng đầu lên: cha anh, Thẩm Nghị; mẹ kế trẻ tuổi, Kiều Hi Châu và cậu em trai học lớp 5, Thẩm Dương.
“Về rồi à?” Thẩm Nghị cất giọng trầm và nghiêm nghị.
“Ừ.”
Kiều Hi Châu ngay lập tức niềm nở, đứng dậy định lấy bát thêm cơm cho anh:
“Đói rồi phải không? Ngồi xuống đây ăn chút đi.”
“Để nó tự làm, đâu phải không có tay chân.”
Thẩm Nghị vừa nhìn thấy Thẩm Ngang, sắc mặt liền trở nên khó coi. Ông vẫn còn tức giận chuyện anh rời khỏi đội tuyển tỉnh, giận đến mấy ngày nay.
“Tôi ăn rồi.” Thẩm Ngang thản nhiên đáp, cúi xuống lấy chiếc máy chơi game PSP từ dưới bàn trà, nằm dài trên sofa, bắt đầu chơi.
“Đồ vô dụng.” Thẩm Nghị nghiến răng, quát lớn:
“Không ăn thì đi mà luyện bóng! Đừng có ngồi đấy làm chướng mắt người khác!”
“Đừng giận mà.” Kiều Hi Châu nhẹ giọng can ngăn:
“Nó đã tập cả ngày rồi, về nghỉ ngơi chút cũng được mà.”
Thẩm Ngang liếc mắt về phía phòng ăn, cảm giác bọn họ dường như mới là một gia đình thật sự. Còn anh, chẳng qua chỉ như người ngoài, không thuộc về bầu không khí hòa thuận vui vẻ đó. Có lẽ cũng vì thế mà anh chẳng mấy khi muốn về nhà.
“Dương Dương lên lớp 5 rồi, học hành thế nào?” Thẩm Nghị quay sang hỏi cậu con trai út.
“Cũng ổn ạ.” Kiều Hi Châu đầy vẻ tự hào:
“Hôm qua họp phụ huynh, cô giáo còn khen bài văn của thằng bé trước mặt mọi người.”
“Ồ?” Thẩm Nghị kinh ngạc nhìn Thẩm Dương:
“Dương Dương viết gì thế?”
Thẩm Dương là một cậu bé trắng trẻo, mềm mại, đường nét tinh tế. Cậu hoàn toàn không giống vẻ thô kệch của Thẩm Nghị, mà lại giống mẹ mình, trông rất thanh tú.
“Mau lấy bài văn xuống đây đọc cho ba nghe nào!” Kiều Hi Châu giục.
Thẩm Dương hí hửng chạy lên lầu, cầm bài tập làm văn xuống, đứng trước mặt Thẩm Nghị, giọng đọc to và rõ ràng:
“Người mà con kính trọng nhất.”
Giọng đọc mềm mại, dễ thương của Thẩm Dương vang lên:
“Người mà con kính trọng nhất là anh trai con, Thẩm Ngang. Anh ấy chơi bóng bàn giỏi nhất thế giới, đặc biệt lợi hại. Sau này con cũng muốn trở thành người giống như anh ấy!”
Thẩm Ngang nghe đến đây, toàn thân nổi da gà. Anh vội tăng âm lượng của máy chơi game để át đi.
“Hừ!” Thẩm Nghị lạnh lùng đáp:
“Anh con thì có gì mà học, không ra gì!”