Đồng tử của Chu Trản co lại, cả người sững sờ.
Thẩm Ngang đưa tay giữ chặt cằm cô, định chuyển môi sang hôn lên miệng cô.
Chu Trản lập tức phản ứng, vội vàng đẩy anh ra, loạng choạng đứng dậy, lùi lại mấy bước. Gương mặt cô bỗng đỏ bừng lên, hơi thở gấp gáp, ánh mắt hoảng hốt nhìn anh.
Gió thổi qua, Thẩm Ngang dường như cũng tỉnh táo hơn nhiều. Anh sững sờ đưa tay lên chạm môi mình, vẻ mặt kinh ngạc, như thể không thể tin được bản thân vừa làm gì.
Điều khiến Chu Trản bất ngờ hơn là anh bất ngờ tự tát một cái lên má mình, gầm nhẹ:
“Tôi vừa rồi... là vì kính nể cô thôi!”
Sáng sớm Chủ nhật, Chu Trản xách một hộp sữa đi vào phòng huấn luyện.
Các thành viên của đội huấn luyện đã bắt đầu tập luyện. Bên cạnh là hai huấn luyện viên thể lực, một nam một nữ, đang chỉ đạo nhóm nam và nữ tập các bài rèn luyện thân thể.
Ở khu tập tạ cách đó không xa, Thẩm Ngang đang thực hiện bài tập kéo tạ cao mười ký để rèn cơ bắp cánh tay.
Chiếc áo ba lỗ màu đen ôm sát làn da anh, đường nét cơ bắp tay nổi rõ mồn một, từng giọt mồ hôi rịn ra rồi nhỏ xuống từ cánh tay anh.
Anh vô tình quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Chu Trản đang nhìn mình.
Thẩm Ngang nhướng mày, cố ý kéo mạnh dây đàn hồi hơn, như thể muốn khoe ra bắp tay cường tráng của mình.
Bên cạnh, Ôn Sùng lạnh lùng buông một câu: “Nhìn thôi cũng đủ mệt rồi.”
Chu Trản không quan tâm, cô lấy vợt ra, một mình đứng đối diện tường để tập đánh cầu.
Thẩm Ngang dần giảm lực kéo, kéo thêm vài lần nữa rồi cảm thấy chán. Anh dừng lại, nhặt khăn lau mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi từng động tác của Chu Trản.
Lúc này, Hứa An An và các nữ thành viên khác đang thực hiện bài tập gập bụng dưới sự chỉ dẫn của huấn luyện viên.
Chu Trản dừng động tác đánh cầu, nhìn các cô ấy một lúc. Sau đó, cô lẳng lặng lấy một tấm thảm, nằm xuống bắt chước họ. Cô dùng khuỷu tay chạm đầu gối, bắt đầu bài gập bụng, làm theo hiệu lệnh của huấn luyện viên để thay đổi tư thế.
“Em không phải thành viên đội tuyển, đúng không?” Huấn luyện viên chú ý đến Chu Trản, nhẹ nhàng nói: “Không có chỉ dẫn mà tự ý tập như vậy rất dễ bị chấn thương.”
“Huấn luyện viên, cô ấy không phải thành viên đâu, chỉ là người tập cùng thôi.” Hứa An An hờ hững, giọng điệu lộ rõ vẻ coi thường.
“Người tập cùng không cần rèn thể lực đâu.” Huấn luyện viên kiên nhẫn nhắc nhở: “Em qua xem thử có thành viên nào cần đánh cầu không.”
“Vâng.” Chu Trản đứng dậy, đặt lại tấm thảm, rồi yên lặng đứng bên cạnh quan sát mọi người tập luyện. Cô nghiêm túc ghi nhớ từng kỹ thuật và kiến thức mà huấn luyện viên truyền dạy.
Bất ngờ, một tấm thảm được trải ra trước mặt cô.
“Nằm xuống.” Giọng nam trầm ấm vang lên bên tai cô.
Chu Trản ngạc nhiên quay đầu lại. Thẩm Ngang đang đứng trước mặt cô, chỉ vào tấm thảm: “Nằm xuống, tôi dạy cho cô.”
Cô thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn nằm xuống tấm thảm. Thẩm Ngang quỳ một gối bên cạnh, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, nhấn nhẹ: “Nằm ngửa, nâng tứ chi lên trong hai mươi giây. Thử xem nào.”
Toàn bộ giác quan của Chu Trản đều tập trung vào tay anh đang đặt trên bụng mình. Dù biết đây chỉ là bài kiểm tra cơ lực, nhưng lòng cô vẫn không tránh khỏi gợn sóng.
Thẩm Ngang đỡ lưng cô lên, để mông dính vào thảm, bốn chi cùng nâng lên.
“Hai tay, hai chân mở rộng bằng vai. Khi hít vào, nâng cả tứ chi lên phía trước, nhớ dùng đùi để phát lực.”
Chu Trản cố gắng duy trì động tác này. Cô cảm nhận rõ rệt cơn đau mỏi căng kéo ở vùng bụng, toàn thân run rẩy vì gắng sức.
“Tôi chưa bảo dừng thì đừng có thả lỏng.”
“Ừ.”
Thẩm Ngang nhìn đồng hồ, đếm nhịp: “Năm, bốn, ba, hai...”
“Hai, hai, hai, hai...”
...