Thẩm Ngang tung một cú giao bóng hình vòng cung, Chu Trản nhanh chóng đỡ được. Nhưng chỉ vài cú tiếp theo, cô đã để mất điểm vào tay anh. Các hiệp sau cũng vậy, Thẩm Ngang chơi rất áp đảo, không cho cô bất kỳ cơ hội nào. Nhưng Chu Trản không hề nản chí, cô dồn toàn lực, từ những cú vụng về ban đầu, đến cuối cùng đã dần bắt nhịp, kéo dài thời gian giằng co với anh và chặn được nhiều cú đánh hơn.
Hai mươi phút sau, Chu Trản mệt đến mức thở hổn hển, còn Thẩm Ngang chỉ hơi dồn dập nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Trình độ của cô đúng là rất bình thường nếu so với anh – một tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng nhìn chung, cô cũng đủ để làm đối thủ luyện tập.
“Còn muốn tiếp không?”
“Tiếp!”
Thẩm Ngang lại tung một cú giao bóng hiểm hóc. Chu Trản không đỡ được, phải nhặt bóng để tiếp tục.
“Cần gì phải cố đến thế chứ?” Vừa đánh, anh vừa nói: “Nghỉ chút cũng không chết đâu.”
“Anh muốn nghỉ ngơi à?” Chu Trản đáp lại bằng câu hỏi.
“Tiếp tục đi.”
Thẩm Ngang thực hiện một cú xoáy đầy tốc độ, nhưng Chu Trản đã kịp đánh trả. Quả bóng bay ra xa, cô nhanh chóng nhặt một quả khác và cương quyết: “Lại nào!”
Đây là cơ hội hiếm hoi để được tập luyện với tuyển thủ giỏi nhất đội – Thẩm Ngang. Cô không thể lãng phí dù chỉ một giây.
Thẩm Ngang tìm cách đánh bại Lục Lễ An từ cô, còn cô cũng muốn tận dụng anh để nâng cao trình độ và sự chuyên nghiệp của mình.
“Cô yếu quá đi!”
Chu Trản thở dốc, phản pháo: “Là do anh mạnh quá!”
Thẩm Ngang nhướng mày. Anh đã sớm nghe nhiều người khác khen ngợi mình, nhưng khi từ “Anh rất mạnh” được nói ra từ miệng cô, không hiểu sao nghe lại thấy thật vừa lòng.
“Thật sao?”
“Ừ.”
Ánh mắt anh tràn đầy ý cười, khó mà kìm nén được.
Hai người trong phòng luyện tập hăng hái đánh bóng, khiến cả buổi tập ngập tràn niềm vui. Bên ngoài, vài đồng đội tò mò bám sát cửa, ghé tai lắng nghe.
“Đánh tiếp không?”
“Tiếp.”
“Tôi mạnh không?”
“Mạnh.”
“Có đã không?”
“Đã.”
Có vài nữ sinh đỏ bừng cả mặt. Dù biết rõ hai người chỉ đang luyện bóng, nhưng trong đầu họ cứ vô thức nghĩ đến những hình ảnh không tiện nói ra.
Chu Sùng bất đắc dĩ giải thích: “Ngang ca mà hứng lên thì thường hơi... phóng túng một chút.”
Điều khiến anh không hiểu là, Thẩm Ngang có thể “phóng túng” thì không lạ, nhưng làm sao Chu Trản cũng có thể cùng nhịp với anh như vậy? Dù số người thích Thẩm Ngang rất đông, cả fan nam lẫn fan nữ đều không thiếu, nhưng người có thể chịu được tính cách của anh thì lại cực kỳ hiếm.
Ấy vậy mà hai người họ ở chung lại hài hòa đến lạ lùng.
Không biết bao lâu sau, những người đứng ngoài cửa lần lượt tản đi. Thẩm Ngang ngồi bệt xuống sàn, thở hồng hộc, mồ hôi rịn ra, chảy thành giọt trên trán.
Chu Trản thì có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng đôi má cũng hơi ửng đỏ.
“Thể lực tốt thật đấy.” Thẩm Ngang lấy từ ba lô ra một chai nước khoáng, ngửa đầu uống liền mấy ngụm.
“Anh cũng thế.” Chu Trản kéo khóa ba lô, lấy bình giữ nhiệt ra. Cô ngửa đầu uống, nhưng chẳng còn giọt nước nào. Cả buổi sáng, cô đã uống hết sạch.
Thẩm Ngang cầm chai nước khoáng, dùng khuỷu tay lau miệng:
“Hết rồi à?”
“Ừ.”
Anh không nói thêm, ném nửa chai nước còn lại cho cô. Chu Trản đón lấy.
“Không ngại uống nước của tôi à?”
“Anh ngại không?” Cô hỏi lại.
Thẩm Ngang nhún vai: “Tôi có gì phải ngại.”
Chu Trản không chần chừ, vặn nắp chai, đôi môi hồng khẽ chạm vào miệng chai rồi uống từng ngụm nhỏ.