Tiếng kêu phát ra từ miệng Tùng Quả – chú gấu trúc luôn điềm tĩnh. Ban nãy, khi thấy hai chị em gấu trúc đánh nhau, nó chỉ ngồi yên trong góc, xem trò vui.
Nhưng bây giờ, thấy Chúc Du sắp đi, Tùng Quả cũng lên tiếng.
Phan Kim Xuyên cảm thấy mình sắp tê liệt vì sốc: không thể nào, khả năng thu hút động vật của Chúc Du thật sự thần kỳ đến vậy sao? Trong sở thú bọn họ chỉ còn hai gấu trúc nhỏ thôi mà!
Chúc Du cũng đáp lại một tiếng “anh anh” theo kiểu gấu trúc, sau đó rời đi như không có chuyện gì xảy ra. Tùng Quả không chạy theo.
Khi tiễn Chúc Du ra cổng, Phan Kim Xuyên không nhịn được hỏi: “Giám đốc Chúc, vừa nãy Tùng Quả kêu là có ý gì vậy?”
Chúc Du: “Tôi nghĩ nó chỉ chào tạm biệt chúng ta thôi. Tùng Quả được mọi người chăm sóc rất tốt, quả thật là một chú gấu trúc nhỏ lễ phép.”
Thực tế là:
Tùng Quả: “Chị ơi, em cũng muốn ăn tre. Nếu không có tre, em theo chị về luôn đó.”
Chúc Du: “Được rồi, được rồi, chị gửi tre cho em nhé!”
Tùng Quả: “Chị đi đường bình an.”
Nghe Chúc Du giải thích, Phan Kim Xuyên yên tâm, còn thấy vui vẻ: “Chúng tôi ở đây luôn chú trọng dạy gấu trúc sống có nề nếp, phẩm chất tốt.”
Chúc Du: “Ừm ừm.”
Khi ra đến cổng, Chúc Du nhìn thấy ba chiếc xe tải chở hàng lớn, hơi bối rối: “Giám đốc Phan, tôi ngồi xe nào về đây?”
Phan Kim Xuyên: “Xe nào cũng được, mấy xe này đều theo cô về. Trong đó là đồ dùng của Đoàn Đoàn.”
Nhìn ba chiếc xe tải trước mắt, Chúc Du im lặng.
Khi tiễn Chúc Du lên xe, Phan Kim Xuyên không nhịn được mà hạ giọng, nói nhỏ: “Giám đốc Chúc, nếu sau này vườn thú Linh Khê không hoạt động được nữa, hoan nghênh cô đến vườn thú Huy Sơn, chúng tôi sẽ mời cô với đãi ngộ cao nhất!”
Chúc Du: “Hả?”
Nhìn khuôn mặt chân thành của Phan Kim Xuyên, cô chậm rãi gật đầu: “Được, được.”
Chiêu mộ nhân viên đã đành, giờ còn định kéo luôn cả giám đốc sở thú người ta về sao?!
Phan Kim Xuyên thở phào, dù lời nói nghe hơi kỳ lạ, nhưng sở thú Linh Khê thực sự trông như sắp không trụ nổi nữa.
Còn Chúc Du, đúng là thần thánh trong việc xử lý động vật.
Người tài như vậy, không thể bỏ qua được!
Cùng lúc đó, tại sở thú Linh Khê.
Bốn nhân viên duy nhất của sở thú tụ tập lại:
“Giám đốc sao còn chưa về vậy?”
“Chắc không phải xảy ra mâu thuẫn với người bên sở thú Huy Sơn chứ? Nhà họ lớn mạnh, giám đốc chắc chắn sẽ thiệt thòi.”
“Không được, tôi phải đi xem giám đốc sao rồi!” Một nhân viên đứng phắt dậy, đầy nghĩa khí.
Giám đốc nói sắp phát lương, không thể xảy ra chuyện lúc này được!
“Ngồi xuống!” Đinh Duy, người làm việc lâu nhất, cũng là lớn tuổi nhất trong nhóm, quát lớn. Ba người còn lại đều nghe lời ông ấy.
Đinh Duy: “Chúng ta phải tin tưởng giám đốc. Giám đốc chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.”
“Nếu…” Ông ấy nhìn đồng hồ, “Nửa tiếng nữa giám đốc chưa về, chúng ta sẽ cùng đến sở thú Huy Sơn đòi người, mang theo dụng cụ!”
“Chú Đinh, chú thấy sở thú mình bây giờ làm sao trụ được đây?” Một nữ nhân viên lo lắng. Cô ấy chịu trách nhiệm chăm sóc động vật, dù chúng không đẹp mắt, nhưng sống chung lâu ngày cũng có tình cảm.
“Đúng vậy, ban đầu cứ tưởng có gấu trúc rồi, chắc chắn sẽ thu hút nhiều khách, ai ngờ…”
Không khí trong phòng tràn ngập lo âu.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng xe tải, một nhân viên đứng trên cao nhìn xuống, vui mừng hét lên: “Giám đốc về rồi! Giám đốc về rồi!”
“Nhiều xe quá! Nhiều xe theo giám đốc về quá!”
“Chúng đưa nhiều người thế này là định đe dọa mình à?!”
Bốn nhân viên của sở thú Linh Khê khí thế xông ra ngoài.
Rồi họ thấy giám đốc Chúc Du của họ đang đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trong có một chú gấu trúc con.
Chúc Du gọi tài xế xuống xe, quay lại vẫy tay với mọi người, nở nụ cười rực rỡ: “Mở cổng đi, sở thú Huy Sơn gửi đồ qua cho chúng ta này!”
Bốn nhân viên chết sững, nhìn nhau ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Giám đốc không chỉ mang gấu trúc con từ sở thú Huy Sơn về, mà còn mang cả ba xe tải đồ?!