Hắn Có Bệnh

Chương 4.1: Chạy chữa

"Tôn Linh? Cậu..." Trần Thôn chưa kịp nói hết câu thì Tôn Linh đã bước một bước dài vào, nắm lấy vai anh, chăm chú nhìn khuôn mặt, ánh mắt sáng rực.

Thái độ kích động của Tôn Linh khiến Trần Thôn bối rối. Anh rút vai lại, lùi một bước rồi hỏi:

"Cậu đến đây làm gì?"

Tôn Linh thuận thế bước vào:

"Tôi thấy mấy ngày nay..." Nói được nửa câu, hắn nuốt lại, đổi giọng:

"Tôi đến xem cậu thế nào." Giọng thấp xuống, khí thế vừa rồi cũng dịu lại.

Trần Thôn nhận ra lời mình hơi thô lỗ, liền cười ngượng:

"Tôi chỉ ngạc nhiên không ngờ cậu lại đến thăm tôi."

Tôn Linh không đáp, rút ánh mắt khỏi khuôn mặt Trần Thôn rồi nhìn quanh căn phòng khách nhỏ bé, có lẽ để che đi sự lúng túng. Phòng khách không có cửa sổ, ánh sáng chỉ le lói từ cửa mở của phòng ngủ và nhà bếp. Hai người đứng ở góc tối sau cánh cửa, nơi tối nhất trong căn phòng. Trần Thôn thấy ánh mắt của Tôn Linh lướt qua căn phòng một vòng, không tìm được thứ gì để dừng lại, cuối cùng lại quay về phía mình. Trong ánh sáng lờ mờ, nét mặt Tôn Linh trở nên mơ hồ hơn, ánh nhìn cũng bớt sắc bén.

"Chỗ này thuê thôi, đơn sơ lắm." Trần Thôn nói.

"Cậu bị thương trên trán kìa." Nhưng Tôn Linh lại nói về một chuyện khác.

Cùng lúc đó, bạn cùng phòng của Trần Thôn mở cửa, liếc mắt nhìn về phía hai người rồi hỏi:

"Sao cậu vẫn chưa đi làm?"

Người bạn cầm bộ đồ vệ sinh cá nhân đi qua phòng khách, suýt nữa chạm vào cả hai vì không gian quá chật hẹp. Trần Thôn khẽ nghiêng người sang một bên, vô tình đứng gần Tôn Linh hơn. Tôn Linh liền theo phản xạ nắm lấy tay anh.

"Mấy giờ rồi?" Không có điện thoại, Trần Thôn quay về phía bạn hỏi. Nhưng bạn anh đang đánh răng, tiếng nước xả liên hồi nên không nghe thấy.

Tôn Linh lấy điện thoại ra xem giờ:

"Tám giờ mười."

"Tôi phải đi làm rồi. Hay là chúng ta hẹn lúc khác nói chuyện nhé?" Trần Thôn ngập ngừng, giọng có chút áy náy. Tôn Linh đến từ sáng sớm mà anh lại chưa kịp mời ngồi đã định tiễn khách.

Nhưng Tôn Linh làm như không nghe thấy:

"Vết thương trên trán, cậu đã đi khám chưa?"

"Không sao đâu, không cần đi bệnh viện." Trần Thôn vừa nói vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi. Nhưng Tôn Linh giữ lấy tay anh, không buông:

"Chúng ta cùng đi bệnh viện." Giọng nói cố chấp như một đứa trẻ.

Nơi bị nắm còn âm ỉ đau, Trần Thôn ngẫm một lúc rồi đành gật đầu:

"Được thôi."

Sự quan tâm chân thành của Tôn Linh khiến anh không thể từ chối. Trong lòng thầm thở dài, nghĩ đến ngày phép đã hết, nếu hôm nay xin nghỉ, cả tháng sẽ không được nhận tiền thưởng chuyên cần. Nhưng anh không thể phủ nhận, sau sự ngạc nhiên ban đầu, trái tim anh bỗng nhiên trở nên mềm mại, ấm áp. Được ai đó quan tâm, lúc nào cũng là điều tốt.

Bầu trời xám xịt, dường như sắp có tuyết. Tôn Linh lái xe, đưa anh đến bệnh viện. Trần Thôn định ngồi ghế sau, nhưng cảm thấy làm vậy không lịch sự, nên đành ngồi ghế phụ. Những ngón tay dài, gầy của Tôn Linh nắm lấy vô lăng màu đen, trông yếu ớt nhưng tay lái lại rất vững. Tôn Linh hỏi về vết thương trên trán, Trần Thôn chỉ bảo là va vào người khác, trong lúc lộn xộn đã làm mất điện thoại. Tôn Linh nói mình biết, Trần Thôn hỏi sao hắn lại biết. Nhưng Tôn Linh không trả lời, khiến anh nghĩ chắc hắn đã nghe được lúc anh hỏi bạn cùng phòng.

Con đường họ đi qua là khu phố cũ, những ngôi nhà thấp bé nằm chen chúc không theo một quy tắc nào, vừa giống nhau vừa mang nét riêng. Các con hẻm nhỏ, ngoằn ngoèo chạy giữa các tòa nhà. Không cần mở bản đồ, Tôn Linh vẫn nhớ đường, khiến Trần Thôn ngạc nhiên về trí nhớ của hắn, nghĩ chắc hắn đã đến đây vài lần.

Trần Thôn từ sau thời đại học rất ít khi vào bệnh viện, anh không quen với các thủ tục. Vừa bước vào sảnh chính, người đông như nêm cối khiến anh có chút hoảng. Nhưng Tôn Linh thì rành rẽ mọi thứ, từ đặt lịch, xếp hàng, lấy số, mua bệnh án, đều rất kiên nhẫn. Trần Thôn chỉ cần đứng bên cạnh. Đột nhiên, anh hiểu vì sao khi ốm, người ta luôn cần một người đi cùng. Bệnh tật khiến con người ta yếu đuối. Dù chỉ là một vết rách trên trán, nhưng trong không khí hỗn loạn của bệnh viện, anh bị cảm xúc của mọi người xung quanh tác động, cũng bắt đầu lo lắng mình có thể gặp chuyện gì nghiêm trọng. Huống chi là những người mắc bệnh nặng. Với những người bình thường như anh, sức khỏe bị tổn hại là một chuyện, nhưng chi phí điều trị sau đó lại là một chuyện khác.