Hắn Có Bệnh

Chương 3.1: Bị thương

Gần đây, Trần Thôn luôn cảm thấy có người theo dõi mình trên đường về nhà. Ban đầu, anh rất cảnh giác, đi đường thật nhanh, trong túi xách lúc nào cũng có một con dao bật để đề phòng. Có khi tan làm sớm, khi trời chưa tối hẳn, anh còn nhìn ngó xung quanh, nhưng chỉ thấy những người giống anh đang vội vã. Về đến nhà, anh liền khóa cửa lại, bởi cánh cửa này chỉ cần một sợi dây thép là có thể cạy ra. Anh còn dùng mấy chiếc ghế chắn phía sau cửa, nếu có ai phá cửa vào, anh và bạn cùng phòng có thể nghe thấy động tĩnh. Hai người đàn ông trưởng thành, chưa chắc đã không đấu lại được một tên trộm cướp vào nhà.

Một ngày nọ, bạn cùng phòng nói với anh rằng, kẻ gây ra vụ cướp trên con đường này đã bị bắt. Tên đó hành động một mình, cũng không có vũ khí, chẳng giống như lời đồn đại rằng hắn cướp có dao, có đồng bọn. Trần Thôn dần dần bớt cảnh giác, nghĩ rằng có người theo dõi mình có lẽ chỉ là ảo giác, mà dù không phải ảo giác thì người đó cũng chẳng có ác ý gì với anh. Anh đã quen với việc lắng nghe tiếng bước chân của mình trên đường. Tiếng động mơ hồ phía sau cứ đều đều theo bước chân anh, như đến từ một nơi rất xa, nhưng cũng như vang lên ngay bên tai. Có thể là gió thổi qua lá khô, cũng có thể là tiếng của một người khác, nhưng anh chỉ coi đó là sự đồng hành thầm lặng.

Tối hôm ấy, trăng sáng rất đẹp, những căn nhà và cây cối gần xa như được phủ một lớp phấn trắng phát sáng, có thể nhìn rõ mồn một. Ban ngày, Trần Thôn đã ký được hợp đồng làm phim quảng cáo cho một doanh nghiệp, tâm trạng rất tốt. Anh chầm chậm bước đi trên đường, tiếng bước chân sau lưng lần này nặng nề hơn hẳn mọi khi. Lần này, anh chắc chắn có người theo sau mình. Anh thậm chí định quay lại chào hỏi, nhưng còn chưa kịp quay đầu thì một cơn gió lạnh vụt qua. Người phía sau xông tới, trùm một bao tải lên đầu anh, rồi đấm đá liên tục, đẩy anh ngã nhào xuống đất. Đầu anh đập mạnh vào một hòn đá, sau cơn đau nhói là cảm giác ướt sũng trên trán. Mùi máu xộc thẳng vào mũi qua lớp bao tải áp chặt lên mặt. Sau đó, tay anh đau nhói, rồi trống rỗng – túi xách của anh đã bị cướp mất.

Anh từ từ bò dậy, gỡ bao tải khỏi đầu, ngoài cảm giác đau đớn ra, anh không còn cảm nhận được gì khác. Ngồi bệt dưới đất một lúc, cơn đau âm ỉ trên người chuyển thành đau nhói. Đầu óc tỉnh táo hơn một chút, anh định lấy điện thoại ra báo cảnh sát, nhưng sờ mãi trong túi áo mà không thấy đâu. Đứng dậy định kiểm tra túi quần, bỗng từ xa vang lên tiếng khóc khe khẽ, bị gió kéo đi, rời rạc lẫn vào không gian. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về hướng có tiếng khóc. Cách đó khoảng năm mươi mét, một người đang ngồi dựa vào góc tường, tay vung vẩy loạn xạ.

Trần Thôn chầm chậm lê bước tới. Người đó dường như đang chìm trong thế giới của mình, chỉ biết khóc không ngừng. Anh thấy túi xách của mình bị ném ở bên cạnh người đó, giấy tờ hợp đồng rơi vãi khắp nơi. Nghĩ đến việc báo cảnh sát, anh nhấc vạt áo lên, định thọc tay vào túi, nhưng người đang ngồi khóc bỗng ngẩng đầu lên.

“Lâm Phàm, là cậu sao?”

Nghe thấy cái tên này, người kia trông như gặp ma, ngẩng mặt lên nhìn Trần Thôn, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt loang lổ. Đến khi nhận ra người trước mặt là ai, cậu ta liền quay mặt đi thật nhanh, cúi gằm xuống.

Trần Thôn ngồi xuống, tựa lưng vào tường, ngồi bên cạnh người bạn nhỏ năm xưa.

Lâm Phàm ngừng khóc, nhưng toàn thân run rẩy, vai thỉnh thoảng chạm vào vai của Trần Thôn.

Trần Thôn thở dài, khó nhọc cất tiếng: “Tại sao cậu lại làm chuyện này?”

Lâm Phàm xấu hổ, ấp úng mãi mới mở lời. Cậu nói, cả năm không kiếm được đồng nào, nghĩ đến Tết sắp đến, không dám về nhà, nhất thời quẫn trí nên làm liều.

Trần Thôn nhìn Lâm Phàm. Cậu ta đen đúa, gầy gò, mặc chiếc áo bông rách, tay áo đã sờn, lòi ra một mẩu bông trắng. Trong lòng anh dâng lên bao ký ức ngày xưa. Lâm Phàm nhỏ hơn anh bốn tuổi, hai người cùng lớn lên bên nhau, cùng bơi lội bắt cá dưới nước, lên núi hái nấm sau cơn mưa, còn từng nhặt bao tải, bao xi măng đem bán, được một hào một cái. Bán được mấy đồng bạc, đối với hai người, đó là một khoản tiền lớn. Cả hai vui sướиɠ đem đi mua kem. Sau này, anh tiếp tục đi học, còn Lâm Phàm nghỉ học từ sớm. Năm anh học lớp mười, cũng vào một buổi tối thế này, Lâm Phàm bất ngờ đến thị trấn nhỏ nơi anh học để tìm, nói rằng cậu sẽ đi học làm đầu bếp, muốn mời anh một bữa. Hai người đến một quán xiên nướng ven đường, Lâm Phàm giục anh mua món này món kia, khuôn mặt trong làn khói dầu hiện lên vẻ hớn hở nhưng cũng rất ngượng ngùng. Trần Thôn vừa cảm động, vừa buồn bã. Một thời gian sau, Lâm Phàm trở về, nói không học đầu bếp nữa, vẫn muốn mời anh ăn cơm, lần này là trong một nhà hàng, gọi rất nhiều món. Cách nói chuyện của cậu đã trở nên lươn lẹo hơn nhiều, chỉ là không còn gì để nói nữa.