Ta tưởng hắn muốn ăn tiếp liền rộng rãi đưa cả đĩa bánh qua:
"Cầm đi."
Vì ta cũng không đặc biệt thích những món ngọt ngấy này. NHưng ta cũng không thể nói trắng ra là ta không thích được. Thân là tỷ tỷ, ta vẫn phải có chút rộng lượng. Nếu hắn thích thì cứ lấy hết đi!
Thương Hành chớp mắt: "……?"
【Ha ha ha, mau nhìn biểu cảm sợ hãi trên mặt nam chính kìa, chẳng lẽ hắn nghĩ trong bánh có độc à?】
【Sao ta thấy nữ phụ này cũng khá dễ thương nhỉ!】
【Cười chết mất, thật đẹp, xem mãi không chán!】
Ta không biết Thương Hành nghĩ gì, cuối cùng hắn cũng không nhận đĩa bánh. Nhưng ta cũng không để tâm, sai người mang áo ấm mùa đông và than củi tốt cho hắn.
Sau ngày đó,Thương Hành sẽ đến thư phòng, thỉnh thoảng lại đến Xuân Hoa Điện thỉnh an.
Trong cung mỗi ngày đều chuẩn bị cho ta một đĩa bánh. Hôm nay là bánh hạt dẻ. Ngày mai là bánh quế. Ngày kia là bánh hạt dẻ nướng. Ta đều chia hết cho Thương Hành.
Mới đầu hắn còn rất cẩn thận, về sau mỗi lần đến, hắn vô thức nhìn về phía bàn nhỏ của ta.
Ta bắt gặp ánh mắt hắn, không hiểu sao thấy buồn cười, vẫy tay gọi hắn lại. Thiếu niên cau mày bước đến, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Hoàng tỷ."
Giọng nói của hắn còn mang chút non nớt.
Hì hì… Thật ngoan quá!
Ta nhìn khuôn mặt trắng nõn của hắn, trong lòng khẽ động, vô thức đưa tay ra:
"Lại đây một chút."
Nghe vậy, ánh mắt Thương Hành chợt ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ phòng bị. Nhưng cuối cùng hắn vẫn bước đến trước mặt ta, mi mắt nhẹ run.
【Đến rồi đến rồi, quả thật sau khi Lan phi rời đi, bản tính của nàng ta liền lộ ra!】
【Á á á, đánh nhẹ một chút!】
【……】
Giữa những dòng chữ gào thét, ta véo véo khuôn mặt hắn, mỉm cười nói:
"Mềm quá!"
Ngay khi lời vừa dứt, ánh mắt thiếu niên bỗng tròn xoe, như không dám tin.
Nhưng— Hắn không tránh đi.
Trong lòng ta khẽ động.
Hì hì… Cũng khá đáng yêu đấy chứ?
Thấy hắn ngẩn người, ta tranh thủ véo thêm vài cái nữa rồi mới luyến tiếc buông tay, ánh mắt đảo qua, cười mỉm hỏi:
"Đệ đệ, muốn thả diều không?"
Mùa đông hiếm khi có một ngày trời trong, rất thích hợp để thả diều.
Nghe thấy lời ta, ánh mắt Thương Hành ngẩng lên một chút, môi mấp máy:
"Ta còn phải đi tẩm... "
"A, đệ rất muốn đi à? Xuân Hỷ, mau đi lấy diều!"
Ta lập tức đứng dậy gọi Xuân Hỷ. Xuân Hỷ nhanh chóng đáp lời, không lâu sau đã mang diều đến:
"Công chúa, đây là diều!"
Ta quay lại nhìn Thương Hành:
"Đi thôi!"
Thương Hành im lặng liếc ta một cái, cuối cùng cúi mắt, lời nói quanh quẩn một hồi, cuối cùng chỉ thốt lên một chữ:
"…Ừ."
【Ha ha ha ha ha, cười chết mất.】
【Ngươi tưởng chị gái là người hay đánh mắng ngươi, nhưng thực tế chị ấy lại coi ngươi như trâu ngựa vậy.】
【Nam chính: Ngươi nghĩ ta muốn đi à?】
【Rốt cuộc là ai muốn đi chơi vậy ha ha ha ha】