Tạ Tri Ý ngẩn người.
"Không phải tuyệt thế mỹ nhân đây sao?" Lẽ nào Trì Vô Tà chính là nhân vật chính thụ?
Nhưng anh nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó. Gã tiểu thương này nói nghe giống phụ nữ hơn, chắc không phải.
Dù vậy, gã này có vẻ rất hiểu rõ Quỳnh Ngọc Lâu, có lẽ sẽ biết cách lẻn vào mà không bị phát hiện.
Từ trong túi gấm của nguyên thân, Tạ Tri Ý lấy ra ít bạc, rồi bước đến vỗ vai gã tiểu thương, nở nụ cười thân thiện:
“Này, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Gã tiểu thương bị cắt ngang liền quay đầu, vẻ khó chịu:
“Này cái gì mà này—”
Nhưng khi vừa nhìn thấy người trước mặt, hắn bỗng ngây ngẩn.
Chỉ thấy nam nhân đang tựa vào tường, gò má tái nhợt hơi ửng đỏ, mang một vẻ bệnh nhược yếu ớt đầy xót xa. Ở eo anh treo một chiếc quạt ngọc trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại rũ xuống, đôi lông mày thanh mảnh ôm lấy đôi mắt sáng như nước hồ thu. Khi anh cười, ánh mắt khẽ cong lên, dịu dàng mà mê hoặc lòng người.
“Khách… khách quan… ngài… ngài cần gì?”
Tạ Tri Ý đưa bạc cho hắn, bình thản hỏi:
“Ngoài cửa chính, Quỳnh Ngọc Lâu còn cách nào khác để vào không?”
Nhìn thấy bạc, hai mắt gã tiểu thương sáng lên, lập tức cầm lấy, cười đến nỗi miệng không ngậm lại được. Hắn nhiệt tình chỉ cho Tạ Tri Ý một con đường dẫn vào sâu trong hẻm.
Dựa theo hướng dẫn, Tạ Tri Ý đến được một chỗ, nhưng trước mặt là một bức tường đỏ cao ngất, người bình thường chắc chắn không thể leo qua.
Nhưng Tạ Tri Ý bây giờ không phải người thường nữa, anh là người tu tiên.
Anh hít sâu một hơi, nhún mình nhảy lên. Khi mở mắt, anh đã đứng vững trên đỉnh tường.
Tạ Tri Ý vừa mừng vừa sững sờ. Lúc trước khi đóng phim, cũng từng có cảnh dùng khinh công nhảy lên mái nhà, nhưng đó đều là dây cáp hỗ trợ. Còn bây giờ, anh thực sự biết khinh công!
Khi đang phấn khích, bỗng bên dưới vang lên tiếng chửi rủa đầy thô bạo:
“Hay lắm, thằng nhãi ranh kia, lớn gan thật nhỉ? Dám ăn trộm đồ trang sức của Hồng di?!”
“Còn đứng đó làm gì? Đánh! Đánh cho nó không bò dậy nổi nữa!”
Tạ Tri Ý nhìn xuống, thấy phía sau bếp là một đám đàn ông lực lưỡng. Trong tay họ là những chiếc roi đỏ tua tủa gai nhọn, đang quất liên tục vào một thiếu niên đang ôm gối ngồi dưới đất.
“Vυ't vυ't vυ't!” Tiếng roi rít lên, xuyên qua không khí, rơi xuống tàn nhẫn, “Chát chát chát!”.
Từng nhát roi khiến thiếu niên rách da toạc thịt, bộ y phục đỏ trên người y rách bươm, lộ ra làn da đầy vết máu.
Thiếu niên cắn chặt môi, sống lưng thẳng tắp, không rên một tiếng, mặc cho gương mặt lấm lem bùn đất. Dù không thể nhìn rõ dung nhan, nhưng từ đường nét ngũ quan, y đã toát ra một vẻ đẹp tựa như thần tiên giáng thế.