Triều đại Hạ Thanh không thiếu những câu chuyện về các vị công chúa tài sắc vẹn toàn, nhưng trong số đó, Nguyệt Tiêu nổi bật lên như một ngôi sao sáng với sự tinh nghịch và khác biệt của nàng. Từ khi còn nhỏ, nàng đã là tâm điểm của hoàng cung, không chỉ bởi nàng là con gái duy nhất của hoàng đế mà còn bởi sự thông minh, nhanh nhẹn, tính cách phóng khoáng, tự do, chẳng chịu bị gò bó trong khuôn phép nào.
Trong cung, từ các cung nữ, thái giám cho đến các hoàng tử và đại thần, ai cũng đều phải "đầu hàng" trước những trò đùa tinh quái của nàng. Thế nhưng, sự thông minh và đáng yêu của nàng lại khiến tất cả không nỡ trách phạt.
Sáng hôm ấy, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống vườn ngự uyển, nơi Nguyệt Tiêu đang nô đùa cùng một bầy chim nhỏ. Chẳng màng đến chiếc váy gấm màu hồng thêu hoa mẫu đơn quý giá trên người, nàng nhảy nhót qua từng bụi hoa, cất tiếng gọi:
"Chíp chíp, đứng lại nào! Để xem lần này các ngươi chạy đi đâu!"
Tiếng cười trong trẻo của nàng vang vọng khắp khu vườn, khiến những cung nữ theo sau cũng không khỏi mỉm cười hạnh phúc. Nhưng chẳng ai dám can ngăn nàng, bởi ai cũng hiểu rằng, làm công chúa thay đổi ý định chẳng khác nào cố giữ nước trong lòng bàn tay.
Nguyệt Tiêu lao mình qua một lùm cây, đôi bàn chân nhỏ nhắn thoăn thoắt như mèo con. Đuổi mãi, cuối cùng nàng cũng dồn được một con chim sẻ vào góc. Hai tay đưa ra định bắt, nhưng đột nhiên con chim vỗ cánh bay lên.
"A... lại nữa rồi!" – Nàng la lên, khuôn mặt đỏ bừng vì hụt hẫng.
Ngay lúc đó, phía sau vang lên một tiếng nói trầm thấp:
"Tiểu muội, muội lại chạy lung tung rồi."
Nguyệt Tiêu quay lại, bắt gặp Hạ Minh – Thái tử của Hạ Thanh, cũng là người huynh trưởng mà nàng vô cùng kính trọng. Trong bộ áo bào trắng, Hạ Minh đứng dưới gốc cây lớn, ánh mắt nghiêm nghị, phong thái nho nhã điềm đạm, nhưng không giấu nổi sự yêu chiều.
"Hoàng huynh!" – Nàng chạy đến, đôi mắt long lanh nhìn lên. – "Huynh đến tìm muội chơi sao?"
Hạ Minh khẽ lắc đầu, nụ cười thoáng hiện:
"Muội lúc nào cũng nghịch ngợm. Phụ hoàng dặn muội học cầm kỳ thi họa, vậy mà suốt ngày chạy khắp nơi, bắt cả chim sẻ. Nếu để người biết, e rằng muội không tránh được một trận trách mắng."
Nguyệt Tiêu chu môi:
"Phụ hoàng thương muội nhất, làm sao lại mắng được chứ? Với lại, cầm kỳ thi họa chán lắm! Muội thích chơi ngoài này hơn. Muội muốn cưỡi ngựa, bắn cung như các hoàng huynh."
Hạ Minh thở dài, lắc đầu:
"Con gái không phải ai cũng có thể làm vậy. Muội nên hiểu vị trí của mình."
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói khác vang lên từ xa. Là một cung nữ, gương mặt tái nhợt vì hoảng hốt, chạy lại bẩm báo:
"Thái tử, công chúa, hoàng thượng triệu tập các ngài ngay lập tức đến điện nghị sự. Chiến sự ở biên giới đã trở nên nghiêm trọng."
Nguyệt Tiêu sững người. Dù mới mười lăm tuổi, nàng vẫn hiểu rằng chiến tranh không phải chuyện đùa. Bầu không khí vui vẻ trong vườn ngự uyển lập tức biến mất, nhường chỗ cho sự căng thẳng bao trùm.
---
Đường đến điện nghị sự chẳng xa, nhưng bước chân của Nguyệt Tiêu bỗng chậm lại, như thể nàng muốn níu kéo chút bình yên còn sót lại. Khi đến nơi, nàng bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt: Các đại thần xếp thành hàng dài, ai nấy đều mang gương mặt u ám.
Trên ngai vàng, hoàng thượng – Người cha nàng kính yêu, đang ngồi với dáng vẻ đầy uy nghi nhưng cũng nặng trĩu tâm sự. Trước mặt ông là tấm bản đồ trải rộng, đỏ rực những dấu hiệu của chiến sự.
Một đại thần bước lên, cúi người trình tấu:
"Hoàng thượng, Sở Quốc ngày càng lấn lướt. Hai thành trì phía nam đã thất thủ. Nếu không nhanh chóng nghị hòa, dân chúng vùng biên cương sẽ không chịu nổi."
Hoàng thượng không trả lời ngay. Ngài trầm ngâm, ánh mắt đăm chiêu nhìn bản đồ. Lúc này, Nguyệt Tiêu len lén nhìn phụ hoàng. Dù gương mặt ông vẫn uy nghiêm như mọi khi, nàng vẫn nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt của ngài.
Bên cạnh nàng, Hạ Minh khẽ thì thầm:
"Muội thấy chưa? Đó chính là lý do phụ hoàng luôn dặn muội phải học cách gánh vác trách nhiệm. Là công chúa, muội không thể mãi vô tư như trước nữa."
Những lời của thái tử như một lời cảnh tỉnh. Lần đầu tiên, Nguyệt Tiêu cảm nhận được gánh nặng của thân phận hoàng tộc. Nàng không chỉ là một cô bé nghịch ngợm nữa; nàng còn là con gái của một đế vương, một người có trách nhiệm với muôn dân.
Khi buổi nghị sự kết thúc, nàng ngồi lặng thinh bên góc cung điện, mắt nhìn xa xăm. Trong đầu nàng bắt đầu nhen nhóm một ý nghĩ: Nếu nàng có thể làm gì đó để giúp cha và đất nước, nàng sẽ không ngần ngại.
(Hết chương 1)