Nhận thấy dưới chân giẫm phải thứ gì đó, bà cụ Diêu cúi người đang định kiểm tra.
Diêu Hữu Khê phản ứng cực kỳ nhanh chóng, chợt đứng dậy, không dây dưa với Diêu Tiểu Lệ nữa, nhanh như chớp chạy về phía bà cụ Diêu.
Diêu Tiểu Lệ nghe thấy tiếng động, bỗng nhiên ngẩng đầu, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô to: "Bà nội, mau lấy hổ phách lại."
Tay bà cụ Diêu vừa nhặt hổ phách lên, còn chưa hiểu rõ tình huống, đã bị Diêu Hữu Khê xông tới cướp đi.
"Con nhóc chết tiệt, mày làm gì đó!" Bà cụ Diêu tức giận đến mặt đỏ cổ thô, một ngón tay chỉ vào Diêu Hữu Khê.
Cái thứ tốn cơm tốn gạo này, dám cướp đồ của mình!
Ánh mắt Diêu Hữu Khê lạnh như băng, hai tay vững vàng nắm chặt hổ phách.
Kiếp trước, cô nhớ tình thân vì không để cho cha khó xử, nhịn bà cụ đủ điều.
Trong lòng bà lão biết rõ Hổ Phách là vật mẹ để lại cho cô, quay đầu liền vu cáo cô lấy của Diêu Tiểu Lệ.
Có bà cụ Diêu đứng ra làm chứng, mọi người đương nhiên tin tưởng Diêu Tiểu Lệ, Diêu Hữu Khê hết đường chối cãi, từ đó bị gắn mác tên trộm!
Đời này, cô sẽ không để bọn họ thực hiện được!
Diêu Hữu Khê lại không biết, ở chỗ cô không nhìn thấy, huyết châu trong tay lặng yên không một tiếng động chảy vào trong hổ phách, hổ phách hơi lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt biến mất.
"Bà nội ơi, cứu mạng, Diêu Hữu Khê trộm đồ của con, còn muốn gϊếŧ con, bà mau giúp con lấy đồ về, hu hu..."
Diêu Tiểu Lệ thấy đồ vật bị Diêu Hữu Khê cướp đi, khóe mắt như muốn nứt ra, lửa giận trong lòng như cỏ dại mọc lên.
"Cái gì! Diêu Hữu Khê, mày phản trời rồi, dám động thủ với em gái mày, xem hôm nay tao đánh chết mày!" Bà cụ Diêu tiện tay cầm gậy gỗ chống cửa lên, muốn chào hỏi Diêu Hữu Khê.
Sắc mặt Diêu Hữu Khê âm trầm, mỗi lần Diêu Tiểu Lệ cáo trạng, lão thái bà không nói hai lời liền muốn đánh cô.
Chỉ có cha và anh trai sẽ che chở cô, trong nhà có đồ ăn ngon gì cũng sẽ để lại cho cô.
Nhưng từ có một lần, cô bị đánh bị cha bắt gặp, cha vì bảo vệ cô, bị nà cụ Diêu đánh vỡ đầu, chảy rất nhiều máu.
Từ đó về sau, Diêu Hữu Khê bị đánh cũng giấu cha, cũng dần dần dưỡng thành tính tình trầm mặc ít nói của cô.
Chỉ là sau đó cô cũng tìm tòi ra chút kinh nghiệm, bắt đầu khổ luyện chạy bộ, dần dần bà cụ Diêu chết sống đuổi không kịp, mới ít bị đánh.
Nhưng vụиɠ ŧяộʍ vẫn sẽ ức hϊếp cô.
Bà cụ Diêu sinh ba trai một gái, bác cả Diêu Minh Hoa, cha Diêu Mộc Quân, con gái Diêu Mai Hoa, con trai út Diêu Thụ Căn.
Trước kia khi ông cụ Diêu còn sống, yêu thích nhất là con trai lớn, Diêu Mai Hoa bởi vì là con gái duy nhất, cuộc sống cũng tạm được, mà bà cụ Diêu thương yêu nhất con trai út Diêu Thụ Căn.
Chỉ có cha cô ở nhà là bị xem nhẹ nhất, mỗi ngày chịu mệt nhọc, làm việc nhiều nhất, ăn ít nhất, bà cụ Diêu còn cả ngày hếch mũi hếch mắt, không chào đón một nhà bọn họ.
Diêu Tiểu Lệ là con gái lớn của Diêu Thụ Căn, từ nhỏ đã biết khoe mẽ giả nhu nhược, cũng rất được bà cụ sủng ái.
Ngay khi gậy gỗ sắp rơi xuống, Diêu Hữu Khê co cẳng chạy, vừa chạy vừa quay đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Bà nội ơi, bà kiềm chế một chút, tuổi đã cao, nửa người đã xuống mồ rồi, bà chết rồi con cũng sẽ không chết."
Bà cụ Diêu tức giận ngã ngửa, quả nhiên là bạch nhãn lang, nào có cháu gái nào nguyền rủa bà nội mình như vậy? Bà ta đẩy nhanh bước chân đuổi theo: "Con khốn, mày đứng lại cho tao!"
Đừng nhìn bà cụ Diêu sắp 60 tuổi, thân thể vô cùng cường tráng, giơ gậy gỗ không tốn chút sức nào.
"Cứu mạng, cứu mạng, bà nội gϊếŧ người..." Diêu Hữu Khê vừa chạy vừa hô, vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này chính là thời gian tan tầm, người về nhà kết thành đội.
Thân hình Diêu Hữu Khê linh hoạt, thoáng cái nhảy đến sau lưng chú Vương, thoáng cái nhảy đến bên cạnh thím Chung, giống như con khỉ đùa bỡn bà cụ Diêu.