Khoảnh khắc nàng nắm lấy vũ khí, Xuân Đào cảm thấy tiểu thư nhà mình như biến thành người khác, nhưng lại không nói rõ được là thay đổi ở đâu.
Nhìn sân phủ đầy tuyết trắng, Lăng Duyệt cong môi cười, tay cầm thương nhảy vào trong sân, thế tấn công mạnh mẽ xé toạc gió tuyết cũng khiến Xuân Đào đứng dưới mái hiên phải kinh ngạc.
Còn người trong màn tuyết kia dần tìm lại cảm giác kiếp trước, gió tuyết trước mắt như hóa thành kẻ thù kiếp trước, thế nên nàng càng đánh càng hăng, từng chiêu từng thức đều mang sát khí, chỉ cần đứng nhìn từ xa cũng đủ thấy lạnh lẽo.
Xuân Đào lùi lại một bước, nếu không phải ngày ngày ở bên tiểu thư, nhất định sẽ nghĩ rằng người này là kẻ giả mạo.
Kết thúc chiêu cuối cùng, Lăng Duyệt thu thương gọn gàng, thuận tay ném ra, cây thương ghim vào thân cây trong sân, cán thương rung lên phát ra tiếng vo ve. Xuân Đào bỗng hoàn hồn, nàng chạy đến gần Lăng Duyệt đang quay trở lại, hai mắt đầy vẻ sùng bái: "Tiểu thư còn oai phong hơn cả lão gia nữa!"
Lăng Duyệt cảm thấy nha đầu này hơi ngốc, nàng bật cười hỏi: "Ngươi không hỏi ta vì sao lại biết võ công à?"
Xuân Đào ngẩn người: “Xuân Đào sẽ không nhận nhầm tiểu thư đâu, dù tiểu thư có biết võ công hay không thì vẫn là tiểu thư của Xuân Đào."
Rõ ràng là trời lạnh như vậy, nhưng trong mắt lại dâng lên một luồng hơi ấm, Lăng Duyệt không muốn khóc, nên nàng bước vào phòng, hít một hơi thật sâu, rồi cơn xúc động muốn khóc cũng biến mất.
Nàng ngồi bên bàn rót trà cho mình, nước trà trong vắt, soi rõ gương mặt nàng, nàng nhìn thật lâu, nghĩ đến thế sự hiểm ác kiếp này.
Nàng bèn đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn ra ngoài, Xuân Đào đang đứng dưới gốc cây nhảy lên nhảy xuống, mỗi lần nhảy cao đều với tay, có vẻ muốn lấy cây thương trên cây xuống, tiếc là nàng quá thấp, với không tới, chỉ có thể giậm chân tức giận trên nền tuyết.
Nhảy thêm vài lần nữa, Xuân Đào ủ rũ quay về phòng, nàng phủi phủi tuyết trên người, lẩm bẩm: "Tiểu thư cũng phải cẩn thận một chút, phủ tướng quân thiếu gì kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, lỡ đâu lần sau không mượn được nữa thì sao."
Rõ ràng còn nhỏ tuổi nhưng lại lo lắng nhiều chuyện như vậy, kiếp trước nha đầu này cũng lăng nhăng như vậy, sau khi nàng mất đi đôi mắt và cánh tay phải thì càng lăng nhăng hơn.
Lăng Duyệt cúi đầu hỏi: "Xuân Đào thấy đại tiểu thư thế nào?"
Xuân Đào bỗng thấy bất an, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đại tiểu thư rất tốt, tiểu thư sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
Lăng Duyệt không thể nói thẳng, đôi khi biết quá nhiều không phải là chuyện tốt, chỉ nói: "Ngươi có muốn hầu hạ đại tiểu thư không?"
Mắt Xuân Đào lập tức đỏ hoe, nàng bịch một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt như mưa, giọng nghẹn ngào: "Tiểu thư không cần nô tỳ nữa sao? Nô tỳ sai chỗ nào tiểu thư cứ phạt, xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi."
Lăng Duyệt vội vàng đỡ nàng dậy, lau nước mắt trên khóe mắt nàng, dỗ dành như dỗ trẻ con: "Được rồi được rồi, không phải không cần ngươi, chỉ là tiểu thư ta đã đắc tội với một người rất đáng sợ, giờ sống chết khó lường, đi theo ta sẽ rất nguy hiểm."
Xuân Đào khóc đến nấc lên, nghe thấy lời giải thích lại biến thành sợ hãi, rồi cố tỏ ra dũng cảm: "Vậy thì nô tỳ càng không thể rời khỏi tiểu thư, nô tỳ sẽ bảo vệ tiểu thư."
"Rốt cuộc là ai dám bắt nạt tiểu thư, tiểu thư cứ nói, nô tỳ không sợ!"