Bình tĩnh lại, nàng mới suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó. Hôm đó Lăng Duyệt rõ ràng đã đi theo nàng, cuối cùng lại như bị thứ gì đó thu hút mà đi đến chỗ khác, mục đích không đạt được mà còn bị đánh một trận.
Nàng tức giận đập bàn, ấm trà bị nàng đập đến mức nhảy lên, nắp ấm va chạm với thân ấm phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Đáng ghét."
Hết giận, nàng nhắm mắt hít sâu một hơi, đột nhiên lại nhớ đến Lăng Nhã.
Nếu nói nàng lợi dụng Lăng Duyệt, thì đối với Lăng Nhã chính là nhất kiến chung tình. Kiếp trước, sau khi Lăng Duyệt cứu nàng, nàng lại lén lút ra ngoài một lần nữa, nàng nhặt được một cây trâm cài tóc sau gốc cây, lúc đó Lăng Nhã đang tìm nó.
Chỉ liếc nhìn từ phía sau gốc cây, đó chính là nỗi nhớ nhung day dứt cả đời sau này.
Đã sống lại một đời, tại sao nhất định phải đi theo quỹ đạo của kiếp trước, Lăng Nhã và Lăng Duyệt đều là nữ nhi Lăng gia, hơn nữa Lăng Nhã là đích nữ lại được yêu thương, dù sao cũng tốt hơn Lăng Duyệt.
Còn Lăng Duyệt, người đó tính tình lạnh nhạt nhàm chán, lòng dạ hẹp hòi lại là thứ nữ, nhìn thế nào cũng không xứng với vị trí mẫu nghi thiên hạ, chi bằng lợi dụng tài năng của đối phương, đợi triều chính ổn định rồi thu hồi quyền lực trong tay đối phương, để nàng ta làm một vị tướng nhàn rỗi.
Lục Vi Anh mường tượng đến những ngày tháng tốt đẹp sau này, không nhịn được cười thành tiếng.
"Chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Tiếng cười của Lục Vi Anh đột ngột im bặt, nàng quay đầu nhìn ra cửa, thấy Trưởng công chúa khoanh tay dựa vào cửa, nhìn nàng với vẻ mặt mỉa mai.
Khuôn mặt quen thuộc này gợi lên một số ký ức không vui, nỗi sợ hãi khiến nàng không nói nên lời, suýt chút nữa quên cả thở.
Lăng Nhã từ phía sau Trưởng công chúa thò đầu ra nhìn, có chút chán ghét rụt đầu lại.
Chuyện hôm đó Trưởng công chúa đã nói rõ, ngày vào cung là do Ngũ công chúa này dẫn muội muội đến lãnh cung, tuy không biết đối phương đang toan tính gì, nhưng nhớ đến những gì muội muội đã nói với nàng, nàng liền nhận định người này không phải là người đơn giản.
Điều khiến nàng bất ngờ là Trưởng công chúa lại giải thích với nàng, xem ra những chuyện bên ngoài ít nhiều cũng có chút lời đồn, Trưởng công chúa là người rất tốt.
Lăng Nhã rất vui, nàng rất muốn quay về ngay bây giờ, an ủi muội muội, nói với muội muội rằng Trưởng công chúa thật ra rất dịu dàng.
Lục Hề ghét bỏ nhìn cách bài trí trong phòng, ánh mắt đảo một vòng cuối cùng lại dừng trên người Lục Vi Anh, tuy nàng nổi tiếng hung dữ, nhưng sợ hãi đến mức này thì có chút bất thường.
Âm thầm ghi nhớ điểm bất thường này, trong lòng Lục Hề dâng lên một cảm giác chán ghét không rõ lý do.
Lần này nàng đến chỉ là để dằn mặt, đứng thẳng người rồi phủi phủi bụi bám trên tay áo, cảnh cáo: "Năm đó ngươi còn nhỏ, bây giờ ngươi không còn nhỏ nữa, hiểu chưa?"
Mồ hôi thấm ướt quần áo sau lưng, trong nỗi sợ hãi vô tận, Lục Vi Anh rốt cuộc cũng tìm được giọng nói của mình: "Ta... ta hiểu."
Lục Hề nhịn xuống sự chán ghét trong lòng, xoay người: "Ngươi hiểu là tốt rồi."
Trước khi rời đi, Lăng Nhã ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt này vừa vặn chạm phải Lục Vi Anh, vì lễ phép nên nàng cúi đầu tránh đi, xoay người cùng Lục Hề biến mất.
Chờ các nàng rời đi, toàn thân Lục Vi Anh bủn rủn, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, nàng thở hổn hển, giống như người chết đuối vớ được cọc.