Vô Tình Đánh Dấu Trưởng Công Chúa Xinh Đẹp Điên Loạn

Chương 10

Tôn công công dùng tay cân túi tiền, cảm nhận được trọng lượng không hề tầm thường, đôi mắt đυ.c ngầu hơi mở to, hiển nhiên rất hài lòng với sự hiếu kính này, hắn hắng giọng nghiêm mặt nói: "Chuyện trên mặt nổi ta sẽ không nói nữa, gặp điện hạ không được nhìn thẳng, không được đến quá gần điện hạ, giọng nói không được quá to, điện hạ sẽ thấy phiền, cũng không được quá nhỏ, điện hạ không nghe thấy cũng sẽ thấy phiền, cố gắng cúi đầu, điện hạ không thích người cao hơn mình."

"Không được yêu cầu điện hạ, điện hạ không chủ động bắt chuyện cũng đừng chủ động, điện hạ ghét rượu, cũng ghét nhảy múa, càng ghét thổi sáo, cho nên khi nàng ấy về cung sẽ không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, không được cười quá to, cũng không được khóc."

Lăng Duyệt càng nghe càng im lặng, những lời này kiếp trước đã nghe qua một lần rồi, nhưng nghe lại vẫn không thể chấp nhận được.

May mà kiếp trước Trưởng công chúa không xuất hiện, nếu thuận lợi thì kiếp này cũng không cần gặp mặt. Lăng Duyệt thành tâm cầu nguyện đối phương đừng xuất hiện, nếu không nàng cũng không biết phải làm vẻ mặt gì mới có thể tránh chọc giận vị tổ tông kia.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi cần đến.

Lăng Duyệt ngoan ngoãn đứng trước cung điện, cúi đầu nhìn gạch lát nền cung điện, lại len lén ngước mắt nhìn ba chữ "Dưỡng Tâm điện" oai phong trên tấm biển.

Nhìn một lát thì Tôn công công đã từ bên trong đi ra, nàng lại cúi đầu.

"Hoàng thượng cho các ngươi vào."

Lăng Duyệt ngoan ngoãn đi theo sau phụ thân và tỷ tỷ, vào trong nhà trước tiên bái lạy hoàng đế, sau đó được sắp xếp ngồi ở vị trí xa nhất so với chủ vị.

Mà chỗ ngồi cách hoàng đế không xa vẫn còn trống.

Tiểu hoàng đế giọng nói non nớt, nghiêm túc giải thích: "Hôm nay vốn là hoàng tỷ thiết yến, bây giờ hoàng tỷ có việc đi trước, lần này coi như trẫm khao tướng quân vậy."

Lăng Phục kìm nén sự thất vọng trong lòng, ông đứng dậy đáp: "Bệ hạ khoan dung, trấn thủ biên cương là bổn phận của thần."

"Tướng quân khách khí rồi. Không cần câu nệ, cứ tự nhiên dùng bữa."

"Vâng."

Lăng Duyệt không cần ứng phó những chuyện đó, nàng nhìn chằm chằm nước trong ly, sau đó nhấp một ngụm, quả nhiên là nước lọc, giống như kiếp trước.

Kiếp trước ăn được một nửa thì nàng muốn đi vệ sinh, vì vậy đã rời đi. Vốn dĩ không đi quá xa, nhưng trên đường gặp Lục Vi Anh lén lút, vì đối phương bị thương, nàng có chút lo lắng nên đã đi theo, đi theo một hồi thì đến gần lãnh cung, sau đó nhìn thấy Lục Vi Anh bị một đám cung nữ đánh đập. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là một cái bẫy.

Tuy nhiên, lần này nàng vẫn sẽ đi theo kịch bản, nhưng nàng không phải là để giúp đỡ, mà chỉ là muốn xem bộ dạng chật vật của Lục Vi Anh.

Sau khi uống ba cốc nước, Lăng Duyệt giả vờ khó chịu, nàng nói với cung nữ phía sau một tiếng rồi được dẫn ra ngoài.

"Nô tỳ đợi ở đây, Lăng tiểu thư nếu có việc gì cứ gọi nô tỳ."

Lăng Duyệt rụt rè gật đầu, vừa lúc có một cung nữ khác đi tới, bọn họ liền trò chuyện với nhau. Và một bóng người lén lút lướt qua trước mắt nàng.

Đối phương khoảng mười sáu tuổi, tóc hơi rối, dùng dải vải buộc tóc, gò má gầy gò, chỉ có đôi mắt sáng quá mức giống như một con chuột không dám ra ngoài ánh sáng.

Lục Vi Anh thực ra cũng xinh đẹp, chỉ là lần này Lăng Duyệt trong lòng tràn đầy chán ghét nàng ta, vì vậy mới ví nàng ta như con chuột.