Lăng Phục càng nghĩ càng cảm thấy chân mình run rẩy, ông lặng lẽ giữ chặt chân, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của con gái, ông lại cảm thấy mình phải mạo hiểm.
Âm thầm hạ quyết tâm, Lăng Phục suy nghĩ làm thế nào để gặp mặt Trưởng công chúa, nhưng Trưởng công chúa hành tung thất thường, muốn tìm được nàng ta cũng không dễ dàng, việc này khiến ông khó làm.
Nếu không phải thân thể Lăng Nhã ngày càng yếu, sắp không còn sống được mấy năm, Lăng Phục tuyệt đối sẽ không nghĩ đến Trưởng công chúa.
Đang lúc ông đau đầu suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó cửa thư phòng bị gõ, ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu đồng thở hổn hển bẩm báo: "Bẩm tướng quân, Tôn công công mang theo thánh chỉ của Hoàng thượng, nói là mời ngài cùng đại tiểu thư, nhị tiểu thư vào cung yết kiến. Tôn công công nói lần này Trưởng công chúa cũng có mặt."
Lăng Phục mừng rỡ, quả thực là đang buồn ngủ gặp chiếu, ông dẫn con gái ra ngoài tạ ơn.
Lăng Duyệt quỳ gối sau lưng phụ thân, nàng luôn im lặng như vậy, khiến người ta dễ dàng bỏ qua, giờ phút này nàng lặng lẽ quỳ một bên, quan sát trăm thái trong phủ.
Nhìn Lăng Phục và Tôn công công khách sáo với nhau, Lăng Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn còn chút cảnh giác với việc trọng sinh, hiện tại mọi chuyện xảy ra đều giống hệt kiếp trước, kết quả như vậy là tốt nhất.
Nhưng nếu nàng có thể trọng sinh, vậy những người khác có thể trọng sinh hay không?
Nàng nghĩ đến xuất thần, vô thức thẳng lưng, đây là thói quen từ kiếp trước, nhưng lúc này lại thu hút sự chú ý của một số người.
Lăng Nhã nhìn muội muội đang cau mày trầm tư, nàng thấy được vài phần nét oai phong lẫm liệt trên gương mặt đối phương, đương nhiên là kinh ngạc, hàng năm nàng đều về nhà, muội muội này luôn cúi đầu trốn ở xa, đến nỗi nàng cũng không nhớ rõ dáng vẻ của đối phương, giờ phút này cẩn thận quan sát, cũng có nét anh khí.
Lăng Nhã có chút ghen tị, không khỏi nảy sinh ý muốn thân thiết, vì vậy nàng chủ động gọi tên Lăng Duyệt: "A Duyệt đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Lăng Duyệt giật mình, nhìn tỷ tỷ đột nhiên quan tâm mình, Lăng Duyệt có chút khó hiểu, bởi vì cảnh tượng này không hề xuất hiện ở kiếp trước, kiếp trước Lăng Nhã chỉ liếc nhìn nàng đúng một lần trước lúc chết, chẳng lẽ đối phương cũng trọng sinh?
Nhưng nếu trọng sinh, nàng ấy cũng không cần phải lấy lòng mình.
Đè nén ngàn vạn nghi vấn trong lòng, Lăng Duyệt cúi đầu, rất biết điều: "Muội muội chưa từng vào cung nên có chút sợ hãi."
Lý do này quá hoàn hảo, Lăng Nhã liền tin ngay, nàng nhìn thấy trang sức trên đầu muội muội ít ỏi, liền thuận tay rút cây trâm vàng trên đầu mình nhét vào tay Lăng Duyệt, cười dịu dàng: "Đừng sợ, ngày mai muội cứ đi theo sau tỷ là được."
Lăng Duyệt ngơ ngác nói lời cảm tạ, nhưng cây trâm vàng trên tay thực sự quá quý giá, nàng đưa tay muốn từ chối, đối phương lại ho khan trước.
Vì vậy, một đám người hầu vội vàng đỡ Lăng Nhã vào trong nhà, náo nhiệt này lại đi xa, chỉ còn lại Xuân Đào và nàng đứng yên tại chỗ.
Cây trâm vàng có chút nặng, con én được làm bằng chỉ vàng trên đó ngậm một viên đá quý màu đỏ.
Lăng Duyệt không hứng thú với những đồ trang sức bằng vàng bạc này, nhưng đồ trên tay đại tỷ tỷ thì không có cái nào kém, chỉ là cây trâm này nàng thấy quen mắt, kiếp trước trong hộp trang điểm của Lục Vi Anh có cây trâm này, nhưng đối phương chưa từng đeo, thỉnh thoảng lại lấy ra lau chùi cẩn thận.