Xuân Đào không cần suy nghĩ: "Trưởng công chúa."
Nụ cười trong mắt Lăng Duyệt càng sâu, nàng tiếp tục hỏi: "Vậy Trưởng công chúa là Thiên Can sao?"
Sắc mặt Xuân Đào thay đổi, ấp úng nói: "Là Địa Huyền."
Lăng Duyệt biết đã đạt được hiệu quả, nàng ngồi lại trên giường cười.
Xuân Đào vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, nàng thu dọn bát rồi lấy thuốc trị bỏng ra bôi cho Lăng Duyệt, lấp bấp càu nhàu với vẻ không phục: "Đó là Trưởng công chúa, sao nô tỳ có thể so sánh được."
Lăng Duyệt nghe thấy lời than thở của nàng, nàng chinh chiến sa trường nhiều năm chưa từng sợ hãi đao kiếm của kẻ địch, nhưng nàng sợ Trưởng công chúa.
Tĩnh triều mới thành lập được mấy chục năm, tiên đế băng hà đột ngột, không kịp lập trữ, Trưởng công chúa bằng thủ đoạn tàn bạo đã gϊếŧ hơn mười huynh đệ tỷ muội của mình, chỉ để lại các hoàng tử công chúa còn nhỏ tuổi làm bù nhìn.
Nhưng trong triều vẫn luôn có kẻ không an phận xúi giục hoàng đế đương triều, bù nhìn một khi có ý đồ phản kháng sẽ bị Trưởng công chúa dẹp yên, ngay cả kẻ đứng sau xúi giục cũng không tha, từ đó không còn ai dám có dị tâm nữa.
Vì muốn giúp Lục Vi Anh lên ngôi, Lăng Duyệt đã liều mình dây dưa với Trưởng công chúa, suýt nữa mất mạng mấy lần, may mắn là nàng gặp may, luôn có thể thoát thân vào những thời khắc quan trọng.
Nhớ tới dung nhan thanh lệ, nụ cười mỉm của người đó, Lăng Duyệt kéo chặt áo choàng.
Kiếp này nàng sẽ không giúp Lục Vi Anh nữa, nàng chỉ muốn làm Đại tướng quân của riêng mình, thuận tiện báo thù.
Cho nên, Trưởng công chúa gì đó, cứ quên đi...
Những chiếc đèn l*иg đỏ treo khắp nơi xua tan đi cái lạnh giá do tuyết mang đến. Lăng Phục dẫn theo một đám nô bộc đứng ở cửa, trên gương mặt cương nghị hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng.
Lăng Duyệt đứng sau lưng phụ thân, nàng cẩn thận quan sát bóng lưng của đối phương, bất giác lại nhớ tới kiếp trước. Kiếp trước, sau khi tỷ tỷ ruột tự sát, Lăng Phục mất hết ý chí chiến đấu, chán nản u sầu, cuối cùng chết dưới mũi tên của quân địch. Sau đó, nàng kế thừa chức vị của phụ thân, trong vòng ba tháng đã đánh lui quân địch.
Thu hồi ánh mắt, Lăng Duyệt không có nhiều tình cảm với người cha này.
Giữa trời đất phủ đầy tuyết trắng, tiếng vó ngựa dần gần, tiếng chuông bạc leng keng vang lên. Đầu tiên đập vào mắt là những binh sĩ mặc áo giáp, bọn họ bảo vệ một chiếc xe ngựa giản dị ở giữa, tiếng chuông bạc kia chính là phát ra từ những chiếc chuông nhỏ treo trên cổ ngựa.
Đến gần cửa phủ, những binh sĩ toàn thân vũ trang chỉnh tề chia thành hai hàng, để xe ngựa dừng lại trước cửa phủ.
Một bàn tay khéo léo vén rèm xe, một nữ tỳ mặc áo đen, tóc đuôi ngựa cao, đeo kiếm nhanh nhẹn bước xuống xe, sau đó đưa tay vào trong xe.
Lăng Duyệt nhìn thấy Lăng Nhã được dìu xuống xe. Gặp lại tỷ tỷ, nàng vẫn rất vui, tuy được sủng ái, nhưng vị đại tiểu thư này không hề kiêu căng, cốt cách rất cao ngạo, chỉ là hai người bọn họ không quá thân thiết.
Lăng Nhã được đỡ xuống xe, nàng cả đường không bị gió thổi, trong xe ngựa cũng được lót da thú, giờ vừa xuống xe đã bị gió lạnh táp vào mặt, không nhịn được che mặt ho khan.
Lăng Phục đã sớm nghênh đón, thấy ái nữ không khỏe, ông không vui ra lệnh: "Mau đỡ tiểu thư vào nhà."
Một đám người vội vàng nâng Lăng Nhã vào phủ, trong lúc hỗn loạn có người đẩy Lăng Duyệt một cái, may mà được Xuân Đào đỡ lấy, sau đó đám người đen nghịt ban nãy chỉ còn lại Lăng Duyệt và nha hoàn Xuân Đào của nàng.