Tuyết rơi lả tả, Dung Thành, thành thị phồn hoa náo nhiệt khoác lên mình tấm áo trắng xóa dày cộm. Năm nay trời rét đậm, lạnh đến độ đường phố vắng tanh bóng người.
Phía cuối cùng con phố Ninh Dịch là phủ đệ của Lăng Phục, Đại tướng quân đương triều. Hai con sư tử đá trước cửa oan nghi, khí thế lẫm liệt, chỉ là đầu sư tử bị phủ đầy tuyết. Một tiểu gia nhân mặc áo bông xám xanh đang cầm chổi quét dọn, chẳng mấy chốc, hai con sư tử đá lại lộ nguyên hình.
Tiểu gia nhân vừa chà xát hai tay vừa hà hơi sưởi ấm, miệng lẩm bẩm than thở: "Trời lạnh thế này còn bày vẽ mấy chuyện rắc rối này làm gì?"
Một người khác, mặt cũng đỏ bừng vì lạnh, nói: "Thôi đi, năm nay trời lạnh, trên Ngô Phù Sơn còn lạnh hơn, Đại tiểu thư vốn yếu ớt, về đây tịnh dưỡng, cậu còn càm ràm nữa, cẩn thận bị tướng quân nghe thấy đấy."
Tiểu gia nhân vừa cằn nhằn không dám nói thêm, vẻ mặt vẫn khó chịu, giận dỗi đập đập tuyết bám trên chổi xuống, xoay người định quét bậc thềm, lại phát hiện có người đứng ở cửa. Hắn giật nảy mình, nhìn thấy người tới là ai thì trong lòng lại an tâm, qua loa hành lễ: "Nhị tiểu thư."
Cũng không đợi Nhị tiểu thư lên tiếng, hắn tự mình làm việc của mình.
Đại tướng quân Lăng Phục có hai cô con gái. Đại nữ nhi là con vợ cả, tuy là Thiên Can nhưng vì sinh non, thể chất yếu ớt nên vẫn luôn dưỡng bệnh trên Ngô Phù Sơn. Nhị nữ nhi là con vợ lẽ, cũng là Thiên Can, nhưng chậm chạp không được yêu thích.
Lăng Duyệt đưa tay đón lấy một bông tuyết, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng dần lấy lại ý thức. Xung quanh không có lửa cháy hừng hực, tứ chi chỉ cảm thấy lạnh buốt chứ không phải đau đớn như thiêu như đốt. Nàng xoa xoa tay phải, đột nhiên bật cười.
Tay còn nguyên, mắt còn sáng, đây không phải mơ, nàng đã trọng sinh trở về mùa đông năm nàng mười tám tuổi.
Mười tám tuổi... Khoảng thời gian xa xôi biết bao.
"Tiểu thư! Nhị tiểu thư!"
Giọng nói của Xuân Đào từ xa dần dần tới gần, sau đó một chiếc áo choàng được khoác lên người nàng. Tiểu nha hoàn thanh tú cẩn thận thắt chặt dây áo choàng ở cổ nàng, rồi lại bắt đầu lải nhải:
"Tiểu thư thật là, trời lạnh thế này cũng không mặc thêm áo, người còn chưa khỏi hẳn, Hồ đại phu dặn phải tịnh dưỡng."
"Cho dù nhớ Đại tiểu thư thì cũng còn sớm mà, Đại tiểu thư phải hai ngày nữa mới về."
"Ôi! Tiểu thư sao người lại khóc? Đều tại nô tỳ, nô tỳ không nói nữa!"
Xuân Đào nhìn thấy hai hàng lệ chảy xuống trên gương mặt trắng bệch của tiểu thư nhà mình, nhưng thần sắc lại mang theo ý cười, không hiểu sao Xuân Đào thấy rất hoảng hốt, như thể nàng chỉ cần lơ là một chút là tiểu thư sẽ rời xa nàng bay đến nơi nào đó rất xa rất xa.
Hoảng sợ quá, động tác của tiểu nha hoàn càng thêm vụng về, nàng luống cuống dùng tay áo lau nước mắt trên mặt chủ tử.
Không ai có thể hiểu được tâm trạng của Lăng Duyệt lúc này, giống như vừa trải qua một giấc mơ vô cùng chân thực, trong mơ nàng vì một người không đáng mà mất đi tay phải và đôi mắt, Xuân Đào chết trong hồ nước lạnh giá, thế mà vừa mở mắt ra, mọi thứ đều còn nguyên vẹn.