Hai tháng không gặp, trong quãng thời gian này Giang Tự đã “thức tỉnh”. Hứa Tri Quyện chưa từng nghe Giang Tự nói chuyện với mình bằng giọng điệu như thế.
“Em nói là anh đứng đây vướng lắm, đi ra ngoài ngồi đi.”
Giang Tự nói dứt câu, biết rằng lời này chắc chắn sẽ làm Hứa Tri Quyện nghi ngờ. Nhưng sự hả hê khi dỗi được Hứa Tri Quyện khiến hắn không kìm được mà cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Hứa Tri Quyện: "......"
Giang Tự hất cằm về phía tủ khử trùng, giọng điệu gần như ra lệnh:
“Không phải anh đang đói sao? Nếu không ra thì tự mà lấy cơm đi. Bát đũa ở đó, tay dài thì tự làm đi, đừng ngồi đó chờ người khác phục vụ!”
Hứa Tri Quyện nhíu mày, nhìn anh chăm chú, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
“Em làm sao thế?”
Trong lòng Giang Tự hân hoan: “Trời ơi, sảng khoái thật, lâu lắm rồi không có cảm giác này!”
“Không có gì, không có gì hết! Tránh ra, đừng chắn đường em.”
Bị Giang Tự nửa đẩy nửa đuổi, Hứa Tri Quyện bất đắc dĩ phải rời khỏi bếp.
Khi Giang Tự bưng đồ ăn ra ngoài, hắn thấy Hứa Tri Quyện đang ngồi trên sofa, cầm điện thoại. Nhìn vẻ mặt của anh, có lẽ tâm trạng không tốt lắm.
“Ăn cơm thôi.” Giang Tự gọi lớn.
Hứa Tri Quyện đặt điện thoại xuống, chậm rãi đứng dậy.
Giang Tự đặt bát cơm trước mặt Hứa Tri Quyện, đưa thêm cho anh một đôi đũa.
Hứa Tri Quyện nhận lấy đũa, định ngồi xuống, nhưng khi ánh mắt lướt qua chiếc bát trước mặt Giang Tự, thần sắc anh đột nhiên thay đổi.
“Bát của em đâu?” Hứa Tri Quyện hỏi, giọng hơi trầm.
Giang Tự nhướng mày: “Hỏi làm gì?”
Hai người họ từng dùng một cặp bát tình nhân mà Giang Tự trước đây cố ý mua, kiểu dáng giống hệt nhau, chỉ khác màu. Giang Tự dùng bát màu hồng nhạt, còn Hứa Tri Quyện dùng bát màu xanh lam.
Ngày trước, Hứa Tri Quyện từng nói việc này trẻ con, nhưng lần nào ăn cơm Giang Tự cũng lấy hai chiếc bát đó ra dùng. Hứa Tri Quyện dù không thích cũng chẳng thể phản đối.
Nhưng giờ đây, sau khi "thức tỉnh" Giang Tự nhìn cặp bát đó chỉ muốn phì cười. Đúng là lúc trước đầu óc bị nước làm hỏng mới có thể chọn cái bát màu hồng nhạt như thế! Tất nhiên, giờ hắn không thèm dùng nữa và đã đổi bát từ lâu.
Không ngờ Hứa Tri Quyện lại để ý đến chi tiết nhỏ này. Có lẽ vì anh đã quen nhìn hai chiếc bát đó nên thấy Giang Tự đổi thì sinh tò mò.
Giang Tự thản nhiên đáp: “À, bát kia lỡ tay làm rơi vỡ rồi, nên em đổi bát mới.”
Hứa Tri Quyện ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giang Tự.
Dù Giang Tự nói dối mà mặt không đỏ, giọng không run nhưng ánh mắt soi mói của Hứa Tri Quyện khiến hắn bỗng thấy chột dạ, như thể mình vừa làm chuyện gì đó rất đáng xấu hổ.
Trong lòng Giang Tự thầm nghĩ: “Chỉ là đổi cái bát thôi, có gì mà ghê gớm? Dù sao sắp tới người cũng đổi.”
Hứa Tri Quyện lại hỏi: “Em không định mua cái khác sao?”
Giang Tự ngồi xuống đối diện, mắt không buồn ngước lên, hời hợt trả lời: “Anh chẳng phải từng nói không thích sao? Vậy thì mua làm gì nữa.”
Hứa Tri Quyện: "......"
Giang Tự cảm giác ánh mắt của Hứa Tri Quyện nhìn mình có chút là lạ, như mang theo chút không cam lòng. Hắn không chắc có phải mình nghĩ nhiều không, nhưng vẫn nhượng bộ:
“Không biết cửa hàng còn loại đó không. Để lần sau em xem thử.”
Dù sao cũng chỉ là làm cho có lệ, chẳng mấy nữa chúng ta chia tay rồi.
Dường như câu trả lời của Giang Tự không khiến Hứa Tri Quyện hài lòng, nhưng anh vẫn ngồi xuống ăn cơm.
Giang Tự ăn được vài miếng thì chợt nhớ ra mình có mua rượu. Hắn đứng dậy, nói:
“Em mua vài chai rượu, lâu rồi anh không về đây, cùng uống vài ly đi?”
Nghe vậy, Hứa Tri Quyện hơi do dự vài giây rồi gật đầu: “Cũng được.”
Giang Tự thở phào nhẹ nhõm. Bình thường Hứa Tri Quyện không thích uống rượu, ở nhà hầu như cũng chẳng bao giờ động tới. Giang Tự còn nghĩ mình phải tốn chút công sức thuyết phục, không ngờ vừa nói hắn đã đồng ý ngay.
“Được, chờ chút, em mang rượu ra.”
“Ừ.”
Hứa Tri Quyện cầm đũa, gắp một miếng khoai hầm.
Khoai được nấu mềm thơm, vị ngọt nhẹ hòa cùng hương sườn đậm đà, vừa miệng một cách hoàn hảo – đúng kiểu mà Hứa Tri Quyện thích. Anh ăn liền hai đũa.