Nghe thư ký nói Tạ Thừa Chi muốn gặp mình, Tống Triều Ngôn bảo thư ký trả lời rằng ông ta sẽ đến đúng giờ.
Việc Tống Mang không thể phân hóa thành công, Tống Triều Ngôn đã nhận được tin tức, lúc này Tạ Thừa Chi lại tìm đến ông ta, trong lòng Tống Triều Ngôn có chút bất an.
Tuy nhiên, nhìn bản hợp đồng hợp tác mới ký với Tạ thị trên bàn làm việc, Tống Triều Ngôn xoay xoay tách trà trong tay, lấy lại bình tĩnh.
Trưa hôm sau, xe của Tống Triều Ngôn đến trụ sở chính của Tạ thị trước. Khi đến văn phòng của Tạ Thừa Chi trên tầng cao nhất, Tạ Thừa Chi không có ở đó, chỉ có thư ký dẫn Tống Triều Ngôn đến ngồi xuống ghế sofa bọc da trong phòng, rót cho ông ta một ly nước, nói Tạ Thừa Chi đang họp, cần phải đợi một lát.
"Xin lỗi Tống tổng, mời ngài nghỉ ngơi trong văn phòng một lát, Tạ tiên sinh sẽ họp xong sớm thôi."
"Được, không sao."
"Vậy tôi xin phép đi làm việc, ngài cứ tự nhiên."
Thư ký A Mạn khẽ gật đầu với Tống Triều Ngôn, sau đó bước đi trên đôi giày cao gót, xoay người đóng cửa rời khỏi văn phòng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi Tống Triều Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay lần thứ năm, đã gần một tiếng trôi qua kể từ khi ông ta bước vào văn phòng.
Tống Triều Ngôn cau mày, đứng dậy khỏi ghế sofa, định mở cửa đi ra ngoài thì vừa lúc gặp A Mạn đang đi vào.
Thấy sắc mặt Tống Triều Ngôn có vẻ mất kiên nhẫn, A Mạn điều chỉnh biểu cảm, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, nói với Tống Triều Ngôn một cách ngượng ngùng: "Tạ tiên sinh họp xong vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa, khách hàng mời Tạ tiên sinh đi ăn cơm, nên mới chậm trễ thời gian, làm ngài phải đợi lâu, tôi đã chuẩn bị trà bánh cho ngài, ngài ngồi xuống dùng một chút nhé?"
Nếu như lúc đầu Tống Triều Ngôn còn chưa hiểu ra, thì sau khi nghe A Mạn giải thích một hồi, ông ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tạ Thừa Chi cố tình cho ông ta leo cây.
Nhưng Tạ gia một tay che trời trong giới kinh doanh ở Kinh Thị, Tống thị hiện giờ lại nợ Tạ thị một khoản tiền khổng lồ, nhờ liên hôn mới miễn cưỡng có được cơ hội thở dốc, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống.
Tống Triều Ngôn im lặng không nói, quay lại ngồi xuống ghế sofa.
Lại đợi thêm khoảng nửa tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng "Tạ tiên sinh" cung kính của A Mạn, cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, cuối cùng Tạ Thừa Chi cũng đến.
Tống Triều Ngôn đứng dậy khỏi ghế sofa, trên mặt không hề có vẻ khó chịu vì phải đợi lâu, vẫn tươi cười, nói với Tạ Thừa Chi đang đi tới: "Tạ tiên sinh quả là người bận rộn, chắc hẳn lại ký được một hợp đồng lớn rồi."
Tạ Thừa Chi lướt qua Tống Triều Ngôn, đi đến vị trí chủ vị phía sau bàn làm việc. Đợi Tống Triều Ngôn ngồi xuống đối diện, anh không đáp lại lời nịnh nọt của ông ta, chỉ thản nhiên nói: "Đã để Tống tổng đợi lâu."
Tống Triều Ngôn xua tay, "Không sao, không biết lần này Tạ tiên sinh gọi tôi đến là...?"
Không vòng vo với Tống Triều Ngôn, Tạ Thừa Chi đẩy một tập giấy khám sức khỏe đến trước mặt ông ta, giọng nói sâu xa vang lên bên tai Tống Triều Ngôn: "Trước đây tôi không tìm hiểu kỹ về dự án nghiên cứu của Tống thị, không ngờ rằng, hóa ra dược phẩm do Tống thị nghiên cứu lại lấy chính người nhà của Tống tổng ra làm vật thí nghiệm."
Giấy khám sức khỏe được đặt trước mặt Tống Triều Ngôn, chỉ cần liếc mắt một cái là ông ta biết ngay nội dung bên trong là gì.
Dòng chữ "Thuốc không rõ" được in đậm rõ ràng chính là loại thuốc mà Tống Triều Ngôn đã cho Tống Mang uống trước đó.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tạ Thừa Chi nhìn chằm chằm vào Tống Triều Ngôn, thu hết vẻ hoảng loạn thoáng qua trên mặt ông ta vào đáy mắt. Im lặng nhìn Tống Triều Ngôn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng nói không rõ vui buồn của Tạ Thừa Chi lại vang lên bên tai Tống Triều Ngôn:
"Loại thuốc này, chính là trọng điểm nghiên cứu phát minh gần đây của Tống thị các người đúng không?"
"Nếu vậy, chuyện thử thuốc tự nhiên là quan trọng, theo thôi thấy thì con trai út nhà ông, bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
Tạ Thừa Chi gõ ngón tay lên mặt bàn, mặt không cảm xúc nói tiếp, "Tám tuổi hay chín tuổi nhỉ? Độ tuổi này cũng rất thích hợp, cho nó thử luôn xem sao."
Tống Triều Ngôn đột nhiên trợn to mắt, "Tạ..."
Cắt ngang lời giải thích của Tống Triều Ngôn, Tạ Thừa Chi dựa lưng ra sau, hai chân dài bắt chéo, "Thiện giải nhân ý" ném cho Tống Triều Ngôn một nụ cười nửa miệng như trấn an, sau đó thản nhiên nói: "Suýt nữa thì quên, con trai út của nhà ông không có gen phân hóa, đúng là không thể thử loại thuốc này."
"Nếu không thì để Tống tổng và Tống phu nhân thử đi. Tống tổng tự tin với trình độ nghiên cứu của mình như vậy, trực tiếp dám dùng trên người nhà, chắc hẳn không phải loại thuốc tầm thường. Khiến cây già đã phân hóa lại nảy mầm rồi phân hóa thêm lần nữa, chắc cũng làm được nhỉ."
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tạ Thừa Chi nhìn chằm chằm vào Tống Triều Ngôn, giọng nói trầm ổn, nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại khiến người ta sợ hãi.
"Tống tổng, ông thấy sao?"
Bị Tạ Thừa Chi dùng lời nói uy hϊếp, Tống Triều Ngôn cứng đờ mặt không nói gì một lúc lâu. Sau khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tạ Thừa Chi, ông ta vội vàng nói: "Việc Tiểu Mang uống phải loại thuốc này tuyệt đối là ngoài ý muốn, Tống thị có quy trình sản xuất và thử nghiệm lâm sàng thuốc nghiêm ngặt hợp pháp, tuyệt đối sẽ không tùy tiện lấy người ngoài làm vật thí nghiệm. Tôi sẽ về điều tra nghiêm ngặt, sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa."
"May mà Tạ tiên sinh đã phát hiện ra sơ hở này, nếu ngài không nói, tôi còn không biết Tiểu Mang đã uống nhầm loại thuốc chưa được phép lưu hành."
"Thật sao?"
Tạ Thừa Chi không tỏ ý kiến gì, chỉ thản nhiên hỏi lại.
Tống Triều Ngôn vội vàng gật đầu: "Về tôi sẽ chấn chỉnh lại, tuy nhiên thành phần của loại thuốc này đều đã được kiểm nghiệm, tạm thời không bàn đến hiệu quả, nhưng độ an toàn tuyệt đối được đảm bảo, sẽ không có tác dụng phụ quá lớn."
Tống Triều Ngôn nói xong câu đó, cảm giác áp bức đáng sợ xung quanh mới giảm bớt đi một chút, khiến người ta có thể thở phào nhẹ nhõm.