Thời Viên không theo ba mình dọn vào ở trong nhà chính của gia đình Lương, ba Lương đã mua cho cậu một căn hộ gần trường học, Omega từ thứ hai đến thứ sáu đều sống ở đây một mình.
Nhưng đến cuối tuần, nhà họ Lương sẽ cử tài xế đến đón cậu cùng với Lương Nhị — Lương Hoài Thanh về nhà, nói rằng từ giờ trở đi mọi người đều là người một nhà, lấy danh nghĩa tốt đẹp là để ba anh em bồi dưỡng tình cảm.
Hai người con trai của nhà họ Lương đều là anh em cùng cha khác mẹ, vốn dĩ không có tình cảm anh em sâu đậm gì, đừng nói đến việc đối xử với một Omega thậm chí còn không mang họ Lương như cậu.
Trước cổng trường dừng lại một chiếc xe đen quen thuộc, khi mở cửa xe, hàng ghế sau có một Alpha đang ngồi, Thời Viên biết đây là nhị thiếu gia của nhà họ Lương — Lương Hoài Thanh, hiện đang học năm ba đại học và thực tập tại công ty nhà họ Lương.
Khi nãy trong lúc hoảng loạn, Thời Viên đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ, giọng lạnh lùng nói “Loại người đó không phải em trai tôi” dường như chính là của Lương Hoài Thanh.
Hai người một lúc im lặng, không ai chủ động mở lời phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Lương Hoài Thanh ra lệnh cho tài xế nâng vách ngăn trong xe lên, sau đó mới quay đầu đánh giá Omega này.
Ba của Thời Viên là một Omega hiếm có với đặc điểm thú hóa, cũng chính vì điều này mà ông ấy lọt vào mắt xanh của ba Lương, không ngờ đứa con trai duy nhất của ông cũng hoàn hảo kế thừa gen của ông ấy.
Không chỉ thừa hưởng vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn cả bản chất phóng túng trong xương cốt.
Không có Omega nào đơn thuần lại trơ trẽn đến mức chạy vào phòng thay đồ công cộng của Alpha.
Lương Hoài Thanh cười lạnh một tiếng, không hề tỏ ra chút thiện ý nào: “Em là một Omega mà không biết xấu hổ chút nào à?”
Thời Viên không hiểu vì sao đối phương đột nhiên gây sự, liền cau mặt, trừng mắt nhìn đối phương.
Omega dáng người mảnh khảnh, nhưng gương mặt lại tròn trịa, đôi má vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con chưa hoàn toàn mất đi, lúc cau mặt cũng không có chút gì gọi là uy hϊếp.
[Bảo bối của chị trông thế này chẳng dọa nổi một con chó con.]
[Alpha ở thế giới nhỏ này chẳng có ai bình thường sao, bảo bối của tôi làm sai điều gì mà cứ bị chế giễu như thế này.]
[Tôi nghi ngờ tên này chỉ muốn véo má bảo bối của tôi, nói thật đấy, mấy cha nội Alpha đừng có mưu mô như vậy chứ…]
[Ủng hộ bảo bối đứng lên cho cậu ta một trận lớn.]
[Tui cũng muốn véo thử gương mặt đáng yêu của bảo bối quá QAQ]
Lương Hoài Thanh nhìn biểu cảm như vô tội của cậu, không nhịn được đưa tay véo lấy má mềm mại của Omega, “Tôi không dễ bị em lừa đâu, đừng có giả vờ ngây thơ ở đây.”
Thời Viên không nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình, chỉ chu môi bị véo đến nỗi trông như một con cá nóc.
Hai ngón tay đã đâm sâu vào má của Omega, cảm giác mềm mại dưới tay khiến Lương Hoài Thanh hơi ngẩn người. Gã nghi ngờ không biết Thời Viên có phải lớn lên trong sữa không, nếu không thì làm sao lại có cảm giác mềm mại đến mức khó tin như vậy.
Gã quan sát gương mặt xinh đẹp này dưới tay mình, từng đường nét từ lông mày đến mái tóc không tìm ra được một khuyết điểm, chỉ có vết thương trên môi là quá chói mắt, như một minh chứng cho sự lẳиɠ ɭơ của Omega này.
Trong lòng Lương Hoài Thanh cảm thấy khó chịu không rõ lý do, rõ ràng có một gương mặt xinh đẹp đến thế này, nhưng bản chất lại thấp kém, giống như một kẻ nhìn thấy Alpha giàu có thì không bước nổi.
Người đàn ông vẫn không giảm lực tay, ánh mắt sâu thẳm: “Thật đúng là giống y như ba em, là một kẻ lẳиɠ ɭơ không biết liêm sỉ, ngay cả chuyện trốn vào phòng thay đồ công cộng của Alpha cũng làm được.”
Thời Viên từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, ở nhà được cưng chiều như muốn sao có sao, chưa bao giờ phải chịu ấm ức như thế này.
Đến đây liên tiếp bị hai người bắt nạt, Thời Viên bực tức đến nỗi hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn của cậu lộ ra, chỉ muốn cắn một phát làm đối phương chảy máu.