[Báo cáo thẩm phán, tôi nghĩ tất cả đều là lỗi của Alpha này. Cậu ta dám động vào mông hồ ly nhỏ mà không xin phép... Đồ trời đánh! Tôi phải báo cảnh sát bắt cậu ta lại ngay!]
[Cảm giác bảo bối của tôi là một Omega trong sáng, ngay cả tay Alpha cũng chưa từng nắm, bây giờ bị làm đến đỏ cả người...]
Thời Viên dùng hai tay chống trước ngực đẩy mấy lần, nhưng Alpha giống như một tảng sắt khổng lồ, không hề nhúc nhích.
Hơi thở của cậu đã có chút khó khăn, đầu óc như thiếu oxy mà trở nên mơ hồ, hai má và tuyến thể đều nóng bừng.
Bên ngoài, mấy Alpha khác chuyển chủ đề từ môn học chuyên ngành sang Omega, đều là những câu chuyện kiểu như Omega nào ở học viện nào đẹp nhất. Khi bàn đến một vài chủ đề, thậm chí còn phát ra những tiếng cười đầy ẩn ý.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ từng tiếp xúc với rất ít Alpha, không rõ những người bề ngoài chỉnh tề này trong đầu đang nghĩ cái gì. Cậu hoàn toàn chưa từng trải qua mấy cảnh tượng hạ lưu trực tiếp như thế này.
“Đúng rồi, anh Tề, anh có đọc mấy bài viết gần đây trên diễn đàn trường không? Nghe nói cái người kia gần đây ở quán bar câu dẫn không ít Alpha, các anh biết không?”
“Ai cơ?”
“Đương nhiên là cái người kia rồi, anh hỏi anh Lương đi, dù sao cũng là em trai anh ấy mà.”
“Loại người đó không phải em trai tôi.” Giọng nói mang theo chút lạnh lùng và cảnh cáo rõ rệt.
Tề Lăng Xuyên nghe thấy cuộc thảo luận đầy ác ý bên tai, rõ ràng bình thường chẳng có chút dao động nào, không hiểu sao hôm nay lại có chút chột dạ. Hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của Omega.
“Không phải đều nói là người kia thích anh Tề đến mức không chịu nổi sao, thật hay giả vậy?!” Bên ngoài lại có người lên tiếng.
Không ai biết cậu đang nằm trong lòng Tề Lăng Xuyên, lúc này mặt đỏ bừng, đôi mắt hơi ướt, ánh nhìn mê ly.
Tề Lăng Xuyên nghe vậy thì trong lòng nảy sinh một cảm giác vi diệu, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng thương hơn nữa của Omega này.
Hắn thở hổn hển, cúi xuống người Omega, ác ý trêu chọc đôi tai lông xù của Thời Viên, thậm chí còn dùng miệng mυ'ŧ hai lần vào đầu tai mềm mại ấy.
“Mọi người đang hỏi cậu đấy, cậu thích tôi đến mức nào? Thích đến mức phải trốn vào tủ quần áo của tôi…”
Tề Lăng Xuyên còn chưa nói xong, má hắn bỗng cảm nhận được một cơn đau nhói.
“Chát!”
Lòng bàn tay phải của Thời Viên đau nhói đến mức tê dại, chứng tỏ cái tát này cậu đã dùng hết sức.
Bởi vì tai và đuôi đối với cậu là những bộ phận vô cùng nhạy cảm, từ nhỏ người nhà đã dạy cậu không được để người khác chạm vào tùy tiện.
Khi còn nhỏ, Thời Viên vì không có sự đề phòng đã vô tư để người lạ nhìn tai và đuôi của mình, kết quả bị anh trai đè lên đùi đánh một trận đòn đau vào mông.
Dù sau đó anh trai dỗ cậu khá lâu mới khiến cậu nguôi ngoai, nhưng từ đó Thời Viên đã xây dựng một lớp phòng bị rất nặng nề. Cái tát vừa rồi hoàn toàn là phản xạ tự nhiên.
Thời Viên trừng mắt nhìn đối phương, cố tỏ ra hung dữ nhưng không biết rằng trong mắt người khác, dáng vẻ này lại mê người khó cưỡng đến cỡ nào.
Nghe thấy tiếng động, các Alpha xung quanh lập tức tụ lại gần, nhưng vì góc độ nên họ chỉ nhìn thấy một cánh tay trắng như tuyết, bàn tay mềm mại rụt lại đã đỏ ửng vì cái tát vừa rồi.
Họ nhón chân muốn nhìn vào bên trong, nhưng Tề Lăng Xuyên khẽ động người, chắn hết những ánh mắt đang tìm kiếm phía sau.
Thực ra, Thời Viên sau khi đánh xong đã hơi hối hận. Những Alpha bên ngoài này không phải người tốt, vừa nãy còn tụ tập nói xấu cậu, nếu họ hợp sức lại dạy dỗ cậu thì biết làm sao?
Cậu vội vàng đẩy Alpha trước mặt ra, từ trong tủ quần áo nhảy xuống rồi chạy ra ngoài. Giữa đường không biết va phải ai, cậu không ngẩng mặt lên, chỉ nói một tiếng xin lỗi.