Trì Diêu buông tay đứng dậy, quần áo sạch sẽ của hắn bị kẻ kia làm bẩn. Lửa giận bừng lên trong ngực, hắn định đá thêm vài cái thì một bàn tay mềm mại khẽ chạm rồi đặt lên cổ tay hắn.
Những ngón tay ấm áp, từng chạm đến và khiến trái tim hắn như run rẩy dưới những dòng điện sinh học len lỏi khắp cơ thể. Nhưng giờ đây, hơi ấm ấy không còn nữa. Thay vào đó là một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người, tựa như một con rắn độc đang trườn chầm chậm trên làn da, để lại từng đợt gai buốt ớn lạnh.
Trì Diêu giật mạnh tay ra như thể chạm vào thứ gì ghê tởm lắm. Hắn quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt thoáng ngạc nhiên của Thẩm Lăng. Đến lúc đó, Trì Diêu mới nhận ra mình vừa làm gì.
Hắn tự nhủ hắn quả nhiên không giỏi diễn kịch. Rõ ràng đã dặn bản thân phải kiềm chế, nhưng đến phút cuối lại hoàn toàn không nhịn nổi.
Không nói lời nào, Trì Diêu quay đi, đưa lưng về phía Thẩm Lăng. Hắn đá mạnh vào thân cây bên cạnh, lá rơi lả tả, một vài chiếc đáp xuống mái tóc hắn. Nhưng Trì Diêu chẳng bận tâm, chỉ cúi đầu trầm mặc tự hỏi. Có nên tiếp tục diễn nữa không, hay tìm lý do rời khỏi đây thì tốt hơn?
Vừa mới trọng sinh trở lại, Trì Diêu vẫn chưa thể thích ứng. Đối diện với người từng là bạch nguyệt quang của mình – đúng hơn là hắc nguyệt quang – hắn nhận ra trước kia mình có mắt như mù, bị đùa bỡn rõ ràng vậy mà không nhận ra.
Người này biết Trì Diêu thích mình nhưng chưa từng thẳng thắn từ chối. Ngược lại, anh ta hưởng thụ sự theo đuổi và tình cảm của hắn như một trò đùa. Tình cảm chân thành của hắn bị nghiền nát, bị mang ra làm trò tiêu khiển.
Trì Diêu từng muốn ở bên anh ta bao nhiêu thì hiện tại càng hận thù bấy nhiêu. Hắn siết chặt nắm tay, ý nghĩ quay lại đấm nát gương mặt giả tạo của Thẩm Lăng cứ lởn vởn trong đầu.
Nhưng hắn biết, không thể bộc phát, mặc cho cơn giận mất kiểm soát tại đây. Hắn cắn răng nhẫn nhịn.
Trong mắt những người không hiểu rõ chân tướng, họ chỉ cho rằng Trì Diêu đang hối hận và tự trách vì mất kiểm soát trước mặt bạch nguyệt quang Thẩm Lăng. Một người có tính tình kém cỏi, ác liệt như Trì Diêu, muốn theo đuổi Thẩm Lăng ôn nhu thiện lương, e rằng chỉ là giấc mộng viển vông.
Trì Diêu cúi đầu, không để lộ cảm xúc. Còn Thẩm Lăng thì ung dung mỉm cười, những kẻ xung quanh tự cho mình là đúng ra liếc mắt vẻ đồng cảm với anh ta.
Phó Nhung đứng từ xa nhìn Trì Diêu, cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn không tin Trì Diêu khổ sở, hối hận vì đánh người trước mặt Thẩm Lăng, có vẻ là do nguyên nhân khác.
Một lúc lâu sau, Trì Diêu mới ngẩng đầu, bước đến trước mặt Thẩm Lăng khẽ nói: "Tôi đi thay quần áo."
Thẩm Lăng nhìn Trì Diêu trước mặt, quần áo ướt sũng dính chặt vào cơ thể, để lộ thân hình mảnh dẻ nhưng cân đối của hắn. Dẫu rằng tính cách của Trì Diêu có phần tối tăm và quái dị, nhưng thân thể hắn thực sự có sức hút, làm người mê mẩn.
"Được." Thẩm Lăng gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng Trì Diêu đang bước đi vội vã.
Sau khi Trì Diêu rời khỏi, Phó Nhung đi lại gần, đứng cạnh Thẩm Lăng. Nhìn thấy hắn, Thẩm Lăng tươi cười nháy mắt thay đổi, đôi mắt ánh lên vẻ ranh mãnh như hồ ly, không hề che dấu: "Thật sự không hứng thú sao?"
"Cậu đang nói đến điều gì?" Phó Nhung cố ý hỏi ngược lại.
"Còn có thể là gì nữa? Là tiểu cẩu* đáng yêu kia đó."
*Tiểu cẩu: chó con
"Cậu thì sao?" Phó Nhung hỏi lại, ánh mắt vẫn bình thản.
Thẩm Lăng ngả người dựa vào ghế, chân vắt chéo, sự ôn nhu trong ánh mắt anh ta biến mất, thay vào đó chỉ còn sự vui sướиɠ, đắc ý tràn trề: "Tôi ấy à, tôi không bao giờ chơi trò yêu đương, nếm thử tình cảm thật với người khác. Lỡ đối phương vì vậy mà nghĩ quẩn rồi nhảy lầu, tôi sẽ có tội lớn."
Phó Nhung nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng: "Thế có khác gì mấy chuyện hiện tại cậu đang làm đâu?"
Hiện tại Thẩm Lăng cũng đang chơi đùa tình cảm đấy thôi?Nếu thực sự tốt bụng, Thẩm Lăng đã từ chối ngay khi đối phương bày tỏ tình cảm và có ý theo đuổi anh ta. Đằng này, anh ta mặc kệ để họ tiếp cận, còn cố tình mập mờ ái muội để hưởng thụ sự chú ý, truy đuổi.
"Cậu trở nên chính trực từ bao giờ thế?" Thẩm Lăng quay sang nhìn Phó Nhung, ánh mắt đầy vẻ thích thú. Cả hai bọn họ có khác nhau là mấy, người tám lạng kẻ nửa cân mà thôi.
"Nếu cậu không vừa mắt với những gì tôi làm, có thể đi làm người tốt mà." Nói với Trì Diêu, Thẩm Lăng đang chơi đùa hắn, không phải là được sao.
Phó Nhung quay người, cầm một chuỗi thịt nướng trên giá, thong thả nhấm nháp. Hương vị thơm ngon của thịt lan tỏa trong miệng, tươi mới, đậm đà.
"Tôi khi nao nói mình là người tốt?" Phó Nhung thản nhiên nói.
Hắn còn lâu mới là người tốt.
Thẩm Lăng thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian.