Nói đến cấu trúc thì, lấy sân làm ranh giới, hai bên trái phải mỗi bên có hai phòng.
Phía bên trái, gần cổng nhất là nhà bếp, kế bên là phòng của ba mẹ cậu – Khương Đức và Triệu Mỹ Liên.
Bên phải, đối diện nhà bếp là phòng của bà nội và chị gái Khương Hoan, còn phòng sát bên là chỗ ở của cậu và anh hai Khương Quân Khánh. Những phòng khác thì Khương Nhạc chưa đi qua nên không biết.
Phòng của cậu và anh hai dùng một tấm rèm vải ngăn đôi – dù gì cũng lớn rồi, cũng cần chút riêng tư.
Nhà ở nông thôn thường rộng, nên dù có dùng rèm ngăn cũng không đến mức chật chội.
Không còn cách nào khác, ai ở thời này cũng đều sống như vậy. So với nhiều nhà khác, nhà họ Khương còn thuộc dạng khá giả. Theo ký ức của nguyên chủ, có nhiều nhà mấy người lớn nhỏ phải chen chúc nằm chung một cái giường đất.
Ngoài bốn phòng chính, nhà họ Khương còn có hai cái sân: một sân nhỏ phía trước, nằm trước dãy bốn phòng, và một sân lớn phía sau.
Nhà nông tuy không có nhiều phòng, nhưng đất thì được chia khá rộng.
Cả sân trước và sân sau đều được trồng rau – chuyện này là phổ biến. Tuy nhà nước không cho trồng lúa riêng, nhưng trồng rau trong sân nhà thì không ai kiểm tra.
Khương Nhạc tìm nước rửa mặt, chỉnh trang lại bản thân. Cậu chợt nhớ — đến giờ cậu còn chưa biết cái thân xác này trông ra sao, cũng chưa thấy cái gương nào trong nhà họ Khương, không biết là có hay không.
Đang mải nghĩ vẩn vơ, thì bên cạnh vang lên tiếng gọi rôm rả:
“Khương Nhạc, cuối cùng mày cũng dậy rồi, nắng lên tới mông luôn rồi đó!”
Khương Nhạc quay đầu lại, thấy Khương Hoan – mặt vàng vọt – đang xách một cái xô gỗ, chắc là vừa tưới rau xong.
“Chị.” Khương Nhạc vẫn chưa quen lắm với việc gọi một cô bé nhỏ tuổi hơn mình là “chị”.
Chưa kịp để Khương Hoan lại bày ra vẻ mặt “nhìn thấy ma”, thì bà nội – người vừa tưới rau cùng Khương Hoan – đã nhanh chân bước tới, bàn tay thô ráp của bà ôm lấy tay Khương Nhạc sờ sờ:
“Ôi chao, cháu ngoan của bà, cuối cùng cũng tỉnh rồi! Bà lo muốn chết!”
Khương Hoan lúc này mới sực nhớ ra là đầu cậu em mình vừa bị thương, liền lộ vẻ lo lắng, trong lòng thầm nghĩ — cái kiểu gọi “chị” ngọt sớt kia, lẽ nào đầu bị va đập nên hỏng luôn não rồi?
Đều là lỗi của cái tên Hứa Hữu Tài khốn kiếp kia!
Em trai cô vốn đã chẳng thông minh, giờ thành đứa ngốc thật rồi thì sao?!