Khương Nhạc từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Triệu Mỹ Liên. Thấy cậu cuối cùng cũng tỉnh lại, bà lập tức ôm chầm lấy cậu: “Con ơi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, mẹ sợ muốn chết luôn đó!”
Bị bà ôm chặt như vậy, Khương Nhạc ngẩn người trong giây lát. Đã bao lâu rồi? Cậu thậm chí đã quên mất cảm giác được người thân ôm vào lòng là thế nào. Trong vòng tay ấm áp ấy, sống mũi cậu bỗng cay cay.
Triệu Mỹ Liên không khóc lâu, bởi vì chuyện vẫn chưa được giải quyết xong.
Sau khi Khương Nhạc ngất xỉu, trưởng thôn, bí thư và cả Hứa Hữu Tài đều đến. Tất nhiên, Hứa Hữu Tài là bị người ta kéo đến, nhìn sắc mặt đen sì của hắn là biết ngay.
Thật ra dân làng thấy Khương Nhạc xỉu thì cũng tụ lại, nhưng bác sĩ thôn cảm thấy bọn họ nói nhiều quá phiền, liền đuổi hết ra ngoài.
Lúc này, họ đang ở trạm y tế của thôn – một trong số ít công trình công cộng, nên cũng được xây khá chắc chắn, tường gạch hẳn hoi.
Bác sĩ của trạm là một phụ nữ ngoài ba mươi, khoác đại một chiếc áo blouse trắng, thậm chí còn chẳng cài nút. Khác xa hình tượng bác sĩ trong tưởng tượng của Khương Nhạc — người này trông chẳng khác dân trong thôn là mấy, da ngăm ngăm, vóc dáng gầy gò, bàn tay chai sần – đúng là bàn tay của người lao động.
Có lẽ cô ấy cũng thường xuyên tham gia lao động – dù gì đây cũng là thời đại lấy lao động làm vinh quang.
Khương Nhạc ngửi thấy một mùi hơi hắc hắc trong mũi, nhưng không khó chịu, giống mùi thuốc gì đó.
Cậu nhanh chóng nhận ra đó là gì, bởi vì bác sĩ đang vặn nắp một lọ thuốc màu tím. Sau gáy của cậu vẫn còn ẩm ướt, chắc là vừa được bôi thuốc.
Khương Nhạc nhớ có lần nghe người già trong thôn kể, ngày xưa họ bị thương đều bôi một loại thuốc tím như thế.
Loại thuốc tím kia chắc là để khử trùng, còn giúp vết thương mau lành. Với vết thương nhỏ thì đúng là có hiệu quả thật, nhưng nếu là vết thương lớn, gia đình nào có tiền thì còn có thể đưa vào bệnh viện, không có thì đành phó mặc cho số phận.
Tuy vậy, Khương Nhạc cũng không lo liệu thuốc tím này có hữu dụng hay không, vì hệ thống Ăn Dưa đã chữa lành vết thương cho cậu rồi. Nếu không có hệ thống, chỉ dựa vào loại thuốc này thì e là chẳng có ích gì.
Có điều, có lẽ vì lo bị người khác phát hiện điều bất thường, hệ thống Ăn Dưa dù đã chữa khỏi hoàn toàn nhưng vẫn để lại một cái bướu sau đầu như cũ.
Nghĩ tới đây, trong mắt Khương Nhạc thoáng qua một tia lạnh lẽo. Hứa Hữu Tài này hận nguyên chủ tới mức nào mà lại dám vung gậy thẳng vào đầu người ta như vậy?