“Cũng đã là chuyện của mấy tháng trước rồi.” Thẩm Vy Vy liếc nhìn Diệp Nguy Nhiên, vẻ mặt kiên quyết khiến Diệp Nguy Nhiên không nói được gì.
Lúc này, ông ta nhớ lại sự thiên vị vô hạn mà vợ mình dành cho con trai cả từ nhỏ đến lớn. Hầu như chẳng bao giờ có chuyện gì khi ông và con trai lớn có bất đồng, vợ ông lại không đứng về phía con trai. Diệp Nguy Nhiên thông minh nên chỉ biết im lặng.
Khi Diệp Ôn Luân về nhà, anh tự nhiên không hay biết về cuộc đối thoại nhỏ này. Vừa về đến nhà, anh đã bị bao vây bởi những lời hỏi thăm ấm áp quen thuộc của mẹ. Sau khi trả lời xong những câu hỏi dài dằng dặc của mẹ, anh nhìn về phía Diệp Nguy Nhiên đang ngồi trong phòng khách và gọi: “Ba.”
“Khụ, Ừ, về là tốt rồi.” Diệp Nguy Nhiên gật đầu, cố gắng tạo ra vẻ nghiêm khắc của một người cha, nhưng không biết vì con trai anh ấy giờ còn có giá trị hơn cả mình, hay vì vợ anh ta đang nhìn chằm chằm, mà sự nghiêm khắc đó chỉ duy trì được một giây rồi tan biến. Tuy vậy, trong mắt Diệp Nguy Nhiên vẫn không giấu được chút vui vẻ, rõ ràng là ông rất mừng khi con trai lớn trở về.
“Ba, Quân Hạo đâu rồi?” Sau khi niềm vui gặp lại cha mẹ dần qua đi, Diệp Ôn Luân liền hỏi câu này. Dù sao thì, như cha Diệp đã phàn nàn trước đó, họ chỉ gặp nhau một lần vài tháng trước ở biệt thự nước ngoài của mình. So với cha mẹ Diệp, người chỉ gặp một lần mấy tháng, thì Diệp Quân Hạo, người đã nhiều năm không gặp, mới là người mà Diệp Ôn Luân muốn gặp nhất. Cô nhớ lần cuối rời nhà, em trai Diệp Ôn Luân chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn là một thiếu niên, giờ chắc đã hai mươi rồi.
“Em ấy à, đã trở lại trường học rồi.”
“Ồ.” Diệp Ôn Luân gật đầu, nghĩ rằng em trai chắc vẫn đang học năm hai đại học.
Vì không biết khi nào Diệp Quân Hạo mới trở về, sau khi nhắn tin cho em, cả gia đình đã bắt đầu bữa ăn. Mâm cơm đầy ắp món ngon khiến Diệp Ôn Luân cảm nhận được tình yêu thương của mẹ Thẩm Vy Vy.
Sau khi dùng bữa xong, Diệp Ôn Luân lại chờ một lúc, nhưng vẫn chưa thấy Diệp Quân Hạo quay lại. Thẩm Vy Vy tinh tế nhận thấy vẻ mặt của Diệp Ôn Luân luôn đượm chút ưu tư, liền dò hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì à?”“Vâng.” Diệp Ôn Luân gật đầu, trong lòng vẫn dâng lên vô vàn suy nghĩ phức tạp. Hơn nữa, vì đợi mãi không thấy em trai Quân Hạo về, Diệp Ôn Luân suy nghĩ một lúc rồi quyết định, nói với mẹ Thẩm Vy Vy : “Mẹ, con muốn ở trong phòng vài ngày để suy nghĩ kỹ về hướng phát triển tương lai, mấy ngày này đừng để ai làm phiền con.”
Dù sao thì, anh đã về rồi, lần này chắc sẽ ở nhà một thời gian dài, chờ vài ngày để gặp em trai cũng không sao.
Thẩm Vy Vy nghe xong lời Diệp Ôn Luân không có gì lạ lẫm, chỉ là có chút nghi ngờ: “Vẫn như mọi khi à? Sao lần này lâu thế?”
Con trai lớn Diệp Ôn Luân từ trước đến nay có thói quen mỗi năm dành một hai ngày khóa mình trong phòng để suy nghĩ và lên kế hoạch cho tương lai. Nói ra thì cũng quen rồi, chỉ là không ngờ lần này lại kéo dài như vậy, thậm chí còn nói với mẹ là mấy ngày.
Diệp Ôn Luân gật đầu, “Vầng, năm nay hướng phát triển của công ty... con cảm thấy có chút không chắc chắn.”
Thẩm Vy Vy nghe thấy lời của Diệp Ôn Luân thì lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn không nhịn được mà an ủi: “Dù sao đi nữa, đừng tự gây áp lực quá cho bản thân, sức khỏe là quan trọng nhất. Con đi đi, mẹ sẽ không để ai làm phiền con đâu. Mỗi ngày bữa ăn vẫn để ở cửa như trước, muốn ăn thì ra lấy nhé.”
“ Vầng, được.” Diệp Ôn Luân không nhịn được mà mỉm cười, gia đình vẫn là người hiểu anh nhất.
Vì vậy, khi cuối cùng Diệp Quân Hạo trốn thoát khỏi sự kiểm soát chặt chẽ của vị giáo sư sắt đá, vội vã quay về, thì không chỉ anh, mà cả Lâm Văn Trạch, người nghe được tin và chạy theo sau, đều thất vọng. Bởi vì anh trai của họ, Diệp Ôn Luân, lại đang “bế quan” rồi.