Trên đồng cỏ xanh mướt trải dài, gió mát thổi qua nhè nhẹ, không khí tràn ngập hương thơm của cỏ non.
Quả bóng golf trắng trên mặt cỏ, dưới cú đẩy nhẹ cuối cùng, lăn vào lỗ một cách hoàn hảo.
Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay. Một ông lão khoảng chừng năm mươi tuổi, mái tóc điểm bạc được chải chuốt gọn gàng, cả người toát lên khí chất của một nhà tư bản, vừa vỗ tay vừa mỉm cười bước tới: “Diệp, cậu lại thắng rồi.”
Diệp Ôn Luân mỉm cười quay người, giơ tay đưa gậy golf cho cậu nhặt bóng đang bước tới, nhận chiếc khăn từ trợ lý và lau tay, vừa nói: “Hết cách rồi, hôm nay cảm giác tay quá tốt.”
Nhà tư bản với đôi mắt xám xanh nhún vai bất lực: “Được thôi, lại thua cậu thêm 1 triệu đô nữa rồi.”
Số tiền 1 triệu này chính là đô la Mỹ. Hiển nhiên, ván golf này là một cuộc cá cược. Nhưng dù là người thua hay người thắng đều không đặt nặng chuyện một triệu đô này, đơn giản chỉ là trò tiêu khiển mà thôi.
Jess cũng không định chơi tiếp. Đột nhiên, ông quay sang nói với Diệp Ôn Luân: “Diệp, chúng ta sang bên kia nói chuyện đi.”
Diệp Ôn Luân nhìn sắc mặt của người bạn lâu năm này, liền biết ông có chuyện muốn bàn. Hai người đều phất tay, ra hiệu cho những vệ sĩ đang định che ô theo họ lui lại, rồi cùng bước về phía bên cạnh.
Sau khi chắc chắn đã kéo giãn khoảng cách đủ xa, Jess mới nói: “Diệp, tôi nhận được tin gần đây thị trường hợp đồng tương lai chỉ số cổ phiếu châu Âu có một đợt sóng lớn. Tôi định tham gia, Quỹ Cole cũng đã tìm đến tôi để hợp tác. Thế nào, cậu có muốn tham gia không?”
Diệp Ôn Luân nghe lời của Jess thì trong lòng khẽ động. Gần đây, tình hình bên đó anh cũng đã nghe nói qua. Quỹ Cole có tiềm lực tài chính hùng hậu, cộng thêm Jess và chính anh, số vốn của ba bên liên kết đã đủ để đảm bảo an toàn. Nếu không có bất ngờ xảy ra, đây sẽ là cơ hội để kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Nhưng Diệp Ôn Luân trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Trong đôi mắt xám xanh của Jess hiện lên vẻ thất vọng, ông không nhịn được hỏi: “Tại sao?”
“Jess, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Jess không ngờ lý do lại là như vậy, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Diệp Ôn Luân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, khẽ thở ra một hơi, nói: “Anh biết đấy, suốt mười năm qua tôi luôn bận rộn đến mức không có lúc nào ngơi nghỉ. Gần đây tôi nghĩ, đã đến lúc tự cho mình một kỳ nghỉ rồi.”
Jess nhất thời không biết phải nói gì. Ông nhìn chàng trai trẻ đến từ phương Đông trước mặt. Thời gian giao thiệp giữa họ đã quá dài, mỗi ngày đều bàn luận những chủ đề giống nhau, khiến ông vô tình quên mất rằng người trước mặt không phải là một lão già giống như họ, mà là một chàng trai trẻ, chưa đến ba mươi tuổi.
Im lặng một lúc, Jess cuối cùng chỉ có thể bất lực nhún vai: “Được thôi, chúc cậu có một kỳ nghỉ thật vui vẻ.”
“Ha ha, cũng chúc anh thắng lớn trên thị trường hợp đồng tương lai chỉ số châu Âu.”
Sau đó, hai người trò chuyện thêm một lát, rồi Jess vội vã rời đi. Dù sao lời đề nghị hợp tác đã bị từ chối, nếu muốn có đủ lượng vốn cần thiết, Jess buộc phải tìm các đồng minh khác.
Còn Diệp Ôn Luân, sau khi nán lại sân golf thêm một lúc, cũng quay về phòng nghỉ. Ngồi trên chiếc ghế sofa da mềm mại trong phòng nghỉ riêng, anh khẽ thở ra một hơi. Lý do từ chối Jess, muốn nghỉ ngơi một thời gian là thật, nhưng điều quan trọng hơn chính là vì... thời gian đã đến.
Đúng vậy, thời gian đã đến. Trong thế giới này, vốn dĩ nên là một không gian song song, tất cả những gì anh có thể dự đoán đều đã đi đến điểm cuối. Năm 2010, kiếp trước anh cũng chỉ sống được đến năm này. Những gì xảy ra sau đó, với anh, cũng chỉ là một khoảng trống mờ mịt không thể biết trước.
Vậy nên, vào thời điểm này, anh cảm thấy đã đến lúc dừng lại để suy nghĩ thật kỹ, xem con đường phía trước nên đi như thế nào.